Bách Luyện Thành Thần

Chương 3820: Ý trời

La Niệm rời không gian Tắc San đã khá lâu rồi, chỉ khi nào trò chuyện với Khương Tử Nha cậu mới sử dụng ngôn ngữ Nhân tộc. Bây giờ bỗng nghe được tiếng nói quen thuộc, trong thoáng chốc cậu còn chưa phản ứng lại kịp. Cậu thốt lên hỏi như một phản xạ có điều kiện: “Cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì?”Tộc nhân Hung tộc kia vẫn mỉm cười nói: “Ta bảo rằng, có phải ngươi đang tìm ta không?”

“Ông là… Ông là Tiết trưởng lão?” Rốt cuộc La Niệm cũng phản ứng lại kịp.

Tộc nhân Hung tộc khẽ gật đầu, ánh mắt khi nhìn La Niệm lộ ra vẻ hứng thú vô tận. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng trong Chủ Giới sẽ có người tìm tới nơi này…

Tứ Linh Môn là những kẻ duy nhất có khả năng tiến vào Thâm Không, nhưng bất kể là Nhân Linh, Điểu Linh đều không còn cách nào quay về Chủ Giới được nữa chứ nói chi đến việc tiến vào trong Thâm Không.

Thế giới hỗn độn vẫn có tồn tại loài người, Tiết trưởng lão biết rất rõ điều này. Nhưng những con người kia tiến vào Chủ Giới còn chẳng thể đi lại bình thường được huống chi là vào Thâm Không, cái này là khó càng thêm khó.

Vì vậy, lúc mới nghe được chuyện này, máu huyết trong người Tiết trưởng lão như nước sôi lên bùng bục, niềm kích động trong lòng ông không hề ít hơn La Niệm.

“Tiết trưởng lão! Tại sao ông lại biến thành như thế này!” La Niệm nghẹn ngào.

Tiết trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, trầm lắng nói: “Tất cả cũng chỉ vì sinh tồn…”

Là sinh linh của thế giới ngăn thứ tư, sinh sống ở Thâm Không khó khăn cỡ nào cơ chứ? Để đến được ngày hôm nay, Tiết trưởng lão đã phải trải qua rất nhiều khốn khó và trở ngại khó mà tưởng tượng được.

Đầu tiên ông phải đối mặt với chướng ngại giữa thế giới ngăn thứ tư và thế giới ngăn thứ năm. Sau khi tiến vào Thâm Không, mọi thứ mà ông nhìn được chỉ toàn là hình tròn.

“Ta sống ở đây rất rất lâu, cuối cùng giành được một cơ hội, chiếm lấy thân xác của một tộc nhân Hung tộc. Cũng nhờ thân thể này mà ta có thể làm được nhiều việc hơn…” Nói đến đây, Tiết trưởng lão chợt nhớ ra một vấn đề mấu chốt bèn hỏi: “Ngươi đến từ thế giới hỗn độn à?”

La Niệm gật đầu.

“Vậy ngươi có từng gặp vị kia…”

Con người duy nhất trong thế giới hỗn độn biết đến sự tồn tại của ông chính là Thái Thượng Lão Quân. Trước hết tạm gác lại việc La Niệm đi đến đây bằng cách nào, cậu chắc chắn đã từng gặp Thái Thượng Lão Quân.

“Ta có gặp Khổ Thụ rồi” La Niệm gật gật đầu.

“Cái gì!” Giọng Tiết trưởng lão hơi run lên: “Khổ Thụ đại nhân ngài, ngài thức tỉnh rồi?”

“Đúng vậy” La Niệm tiếp tục gật đầu.

Mặc dù La Niệm biết thân phận của Khổ Thụ, nhưng cậu chỉ gặp và biết thân phận của Khổ Thụ thông qua tín vật Bỉ Ngạn thôi chứ không cảm thấy Khổ Thụ lợi hại cỡ nào. Ít nhất Khổ Thụ còn không mang đến cảm giác lợi hại như phụ thân cậu, nên cậu không hiểu tại sao Tiết trưởng lão kích động đến thế.

“Sao ngài ấy thức tỉnh được?” Tiết trưởng lão hỏi tiếp.

“Hình như là được phụ thân ta cứu tỉnh” La Niệm nhún vai.

“Phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi là ai?” Tiết trưởng lão lại hỏi.

“Phụ thân ta tên La Chinh” Trên mặt La Niệm toàn là vẻ kiêu ngạo.

Đương nhiên Tiết trưởng lão sẽ không sinh lòng hứng thú với một Nhân tộc bình thường, thế là ông khoát tay nói: “Chưa từng nghe tên bao giờ”

Lần này đến phiên La Niệm không phục: “Khổ Thụ bảo ta truyền lời cho ông, bảo rằng phụ thân ta đã dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết, nhưng mà thanh kiếm mất rồi nên muốn ông tìm vật khác, một vật có thể giúp khống chế sức mạnh của Thâm Không ấy. Chỉ có phụ thân ta mới khống chế được!”

“Vụt!”

Tiết trưởng lão đứng bật dậy, cái đuôi màu đen sau lưng vung vẩy không ngừng: “Phụ thân ngươi, phụ thân ngươi dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết!”

“Đúng!”

Mũi La Niệm hếch cao lên trời. Cậu rất hài lòng với phản ứng của Tiết trưởng lão, dù sao La Chinh vẫn luôn là tấm gương sáng trong lòng cậu.

Tiết trưởng lão lại nhìn chằm chằm La Niệm và chìm trong suy tư lần nữa. Đương nhiên ông có thể nghĩ ra được mối quan hệ trong này, dù sao môn Luyện Khí Pháp kia cũng là do ông truyền cho Thái Thượng Lão Quân. Một lúc lâu sau ông mới mở miệng hỏi: “Ngươi có thể đi lại tự do tại Chủ Giới cùng trong Thâm Không, ai truyền thụ cho ngươi năng lực này?”

“Không biết, chắc trời sinh đã có” La Niệm nhún vai.

Vấn đề này La Niệm không giải thích được, Khương Tử Nha không giải thích được, La Chinh cũng không giải thích được, thế là đương nhiên được La Niệm xem đây là năng khiếu trời cho của mình.

“Phụ thân ngươi sau khi tu môn luyện thể kia mới sinh ra ngươi à?” Tiết trưởng lão lại hỏi.

“Ừ” Về điểm này thì La Niệm có thể xác nhận.

Lúc này Tiết trưởng lão mới bình thường trở lại, ông cười một cái rồi nói: “Phụ thân ngươi đúng là rất giỏi, có điều ngươi đi đến được đây và gặp ta vẫn là nhờ công của ta”

“Công của ông? Dựa vào đâu chứ?” La Niệm khinh thường nói. Tiết trưởng lão này da mặt dày thật, chưa gặp mặt bao giờ mà cũng dám tranh công.

Tiết trưởng lão cũng không giận, ông có tiếng là hiền lành tốt tính trong Đại Sai Tưởng viện: “Bởi vì phương pháp luyện thể mà phụ thân ngươi tu luyện chính là do ta đưa xuống. Phụ thân ngươi có thể dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết cũng là nhờ ta ban tặng, mà ngươi có thể đi lại tự do giữa các không gian tầng cấp khác nhau là vì thể chất đặc biệt của phụ thân ngươi. Cho nên mọi nguồn gốc đều do ta mà nên, ngươi hiểu không?”

Những lời giải thích này khiến La Niệm ngây ra: “Phương pháp luyện thể của phụ thân ta là thuộc về ông…”

“Không phải thuộc về ta, nhưng do ta đưa đến thế giới hỗn độn và truyền thụ cho Thái Thượng Lão Quân” Tiết trưởng lão sửa lời.

“Ra là vậy!”

“Ngươi vừa mới nói thanh kiếm kia bị mất là sao?” Tiết trưởng lão hỏi tiếp vấn đề khác.

Liên quan đến những chuyện xảy ra ở thế giới hỗn độn, Khổ Thụ đã kể hết một lượt mọi việc lớn bé. Mặc dù La Niệm nghe mà không hiểu rõ lắm nhưng cậu nhớ kỹ không sót một chữ nào, lúc này bèn thuật lại lời của Khổ Thụ.

Lúc Tiết trưởng lão nghe đến chuyện kẻ trông giống loài người lấy được thanh kiếm kia, khóe mắt ông đột nhiên run lên.

Ông ở lâu trong Thâm Không nên đã biết rõ mọi bí mật mà Tứ Linh Môn không thể nào khám phá ra, ông hiểu rõ sự việc này mang ý nghĩa thế nào và cũng hiểu khi “kẻ trông giống loài người” kia cầm được thanh kiếm thì sẽ có hậu quả gì.

“Khổ Thụ có nói, chuyện quan trọng nhất chính là lấy được vật còn lại. Tiết trưởng lão, ông có biết vật còn lại là gì không?” La Niệm hỏi.

Tiết trưởng lão bước ra mấy bước, vượt qua La Niệm và tiến vào trong cổng hình bầu dục. Ông chỉ ống khói to lớn ở đằng xa, nói: “Món đồ mà Khổ Thụ đại nhân bảo ngươi đi tìm nằm ở đó, đó cũng là thứ mà ta vẫn luôn tìm cách lấy”

“Bao lâu rồi mà ông còn chưa lấy được à?” La Niệm bĩu môi.

Tiết trưởng lão nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười, ông bất đắc dĩ lắc đầu: “Thứ đó thậm chí còn có khả năng nghịch chuyển Thâm Không, sao mà lấy dễ thế được. Ngươi nhìn ở kia, kia và kia nữa…” Vừa nói ông vừa chỉ vào vài kiến trúc hình bầu dục đằng xa: “Trong những kiến trúc này còn có những tộc nhân thuộc chủng tộc khác trong Thâm Không, chúng đều tụ lại đây vì cùng một mục đích với chúng ta, chính là để lấy món đồ đó. Suốt bao năm ròng, sáu đại chủng tộc Thâm Không đã điều động vô số tộc nhân đến đây, số sinh linh chết trong đó là nhiều vô số kể, không một kẻ nào thành công cả!”

“Không phải chỉ thử thách trí tuệ thôi à? Đưa ta vào đó, ta có thể thành công!” La Niệm nói với vẻ khá tự tin.

Tiết trưởng lão hờ hững nhìn La Niệm, trong lòng khẽ động.

Tên nhóc này đánh rắm còn chả ra hình thù gì… Cậu ta vốn không ý thức được khó khăn trước mắt.

Nhưng Tiết trưởng lão bỗng nhớ ra điểm đặc biệt của La Niệm, có lẽ cậu làm được thật!

Là ý trời à? Hy vọng mà ta gieo xuống năm xưa đã biến đổi thành một loại hình thức khác, chủ động đi đến trước mặt ông?

“Có lẽ” Giọng của Tiết trưởng lão nghe nhẹ nhàng mà nguội lạnh: “Ngươi có thể thử một chút, nhưng nếu thất bại thì cái giá chính là mạng sống của mình”
Bạn cần đăng nhập để bình luận