Bách Luyện Thành Thần

Chương 3209: Bảy trận mười hai quan

Các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đều là Hồn Nguyên cảnh, ngay cả các đệ tử tầng một nếu đặt ở thế giới mẹ cũng được xem là cường giả một phương. Bị người này đánh giá là lũ vô dụng, sao bọn họ có thể nhịn được?Một đệ tử tầng hai nhíu mày nói: “Các hạ là Thần Tướng Thiên Cung, thực lực đương nhiên không cần phải nói, có điều các hạ vừa mở miệng đã gọi người khác là lũ vô dụng thì ánh mắt hơi hạn hẹp rồi đấy”

“Thần Tướng cũng đi ra từ vùng đất Kiếm Đỗng chúng ta, theo nhận định của ngươi, ngươi cũng là kẻ vô dụng?” Một đệ tử tầng một đáp lại một cách mỉa mai.

Các cường giả thống lĩnh Thái Nhất Vệ là Thần Tướng Thiên Cung, là thống soái cung đội Thái Nhất Thiên Cung.

Địa vị của những Thần Tướng này thấp hơn Thiên Tiết Độ một bậc, trong vùng đất Kiếm Đỗng cũng có vài đệ tử tầng hai từng được rèn luyện trong quân đội, nếu đủ tư cách và kinh nghiệm cũng có thể được phong làm Thần Tướng.

Thực lực của Thần Tướng tuy mạnh nhưng các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng cũng không cần khúm núm vâng dạ với bọn họ.

Các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng bộc phát khí thế, hùng hổ dọa người, nhưng sắc mặt người đàn ông đầu đinh vẫn không hề thay đổi, chỉ hiện lên nét cười gian xảo: “Ngươi, ngươi, và ngươi…”

Hắn ta chỉ tay vào từng người, kiếm vàng bên cạnh bọn họ bắt đầu phát sáng, lúc chỉ về phía La Chinh, kiếm vàng của hắn cũng phóng ra vầng sáng màu vàng.

Lần này tình thế Kỳ Bắc Châu cực kỳ nguy cấp, trước mắt đang khuyết thiếu chiến lực hàng đầu.

Sau khi nghe nói các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng tới đây, rất nhiều Thần Tướng đều đồng loạt quay lại thành Bắc Huyền, dựa theo quy tắc cấp trên đưa ra, mỗi người bọn họ có thể lựa chọn năm trợ thủ.

Người đàn ông đầu đinh tên là Tô Khuê, là người đầu tiên trở về thành Bắc Huyền.

Hắn ta biết chiến trường tàn khốc đẫm máu, trong tình huống thực lực tương đương, tất nhiên muốn lựa chọn một vài người tính cách chững chạc, cho nên vừa tới đã nói lời ngông cuồng, chọc giận các đệ tử Vùng đất Kiếm Đỗng.

Mà vừa rồi nhóm người La Chinh vẫn luôn bình thản ổn định, cảm xúc không hề dao động, đương nhiên được Tô Khuê lựa chọn.

Tô Khuê vốn cũng định chọn Tà Thần, nhưng lúc chạm phải ánh mắt hắn ta, trong lòng Tô Khuê vô cớ giật mình một cái. Dựa vào kinh nghiệm chém giết lâu năm, hắn ta kháng cự Tà Thần theo bản năng, cuối cùng lướt qua người này.

“Năm người các ngươi đi theo ta, còn những người bạn khác… ban nãy đắc tội rồi!”

Tô Khuê cúi người thật thấp trước mọi người, thái độ bỗng chốc trở nên vô cùng thành khẩn.

Các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu được ý đồ của người này, nhiều người trợn mắt lườm nguýt, những người khác thì nở nụ cười bất đắc dĩ, đám Thần Tướng Thái Nhất Vệ cũng quá gian xảo.

Lúc đứng dậy, La Chinh nhìn Tà Thần một cái, ý thức trong đầu truyền âm cho Tà Thần: “Nếu có người chọn ngươi, ngươi cứ dốc hết sức phò tá đối phương là được, gặp chuyện nguy hiểm thì giữ mạng là quan trọng nhất”

“Vâng, Chủ” Tà Thần gật đầu.

Nhóm người La Chinh rời đi theo Tô Khuê không lâu, lại có hai Thần Tướng tiến vào lầu các.

Hai Thần Tướng này lại dùng sách lược y hệt Tô Khuê, vừa đến đã bày ra dáng vẻ muốn ra oai phủ đầu.

Nhưng người của vùng đất Kiếm Đỗng đã trúng chiêu một lần, đa số đều nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn một tên ngốc…

Cứ như vậy, các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng không ngừng đi tới Long Thành, rồi không ngừng bị các Thần Tướng đưa đi.

Những Thần Tướng này thường có tính cách hung hăng nghiêm nghị, nhưng không biết vì sao lúc chọn người lại luôn bỏ qua Tà Thần như một thói quen. Những người khác liên tục bị đưa đi, chỉ có Tà Thần ngồi trong lầu các, bất động như núi.

***

Kỳ Bắc Châu nhiều sương mù, quanh năm suốt tháng đều có sương mù lượn lờ bao phủ.

Sau khi ra khỏi thành Bắc Huyền, nhóm người La Chinh theo Tô Khuê đi thẳng về hướng Bắc.

“Bộ tộc Kim Ô tấn công Sơn Hà bảo lũy, đã có trăm vạn người bỏ mạng ở đó, Thái Nhất Vệ cũng thương vong nặng nề, tổn thất ba mươi nghìn người, ngay cả Thần Tướng cũng đã có hơn ba mươi người bỏ mạng” Tô Khuê vừa bay vừa khái quát tình hình chiến đấu.

Tất cả Thái Nhất Vệ của Thái Nhất Thiên Cung cộng lại cũng không quá tám mươi nghìn, một lần hy sinh hơn một phần ba như vậy đúng là tổn thất nặng nề.

Hơn nữa số lượng Thần Tướng cũng không quá hai trăm, hơn ba mươi người bỏ mạng, Thái Nhất Thiên Cung khó có thể chịu đựng.

“Sơn Hà bảo lũy dễ thủ khó công, bên trong cũng có truyền tống trận, cho dù bị đánh hạ hẳn là cũng có thể rút lui êm đẹp mới phải” Thư sinh trắng trẻo sau lưng La Chinh chợt hỏi.

Thư sinh trắng trẻo này tên là Cố Hải, xếp thứ ba mươi ba ở tầng hai.

Tô Khuê chưa trả lời, La Chinh đã nói: “Là lồng giam Thiên Địa?”

Trước đây khi La Chinh tới Quan Sơn Châu đã từng gặp phải lồng giam Thiên Địa, lồng giam này có thể khóa chặt không gian của một châu lớn, mọi người trong đó không thể tiến hành dịch chuyển không gian.

Tô Khuê gật đầu: “Đúng, chính là lồng giam Thiên Địa”

“Chẳng lẽ tồn tại như Tô Thần Tướng cũng không thể thoát khỏi lồng giam Thiên Địa?” La Chinh nhíu mày hỏi.

Theo La Chinh được biết, Phượng Nữ có khả năng tiến hành dịch chuyển không gian thoát khỏi lồng giam Thiên Địa, thực lực của các Thần Tướng tuy yếu hơn Phượng Nữ nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Tô Khuê thở dài một tiếng: “Nếu lồng giam Thiên Địa bao phủ cả châu thì tất nhiên là không nhốt được nhóm Thần Tướng chúng ta, nhưng Đế Tuấn dẫn Kim Ô đánh đột kích, vây Nhân tộc chúng ta vào một góc Sơn Hà bảo lũy, sức mạnh của lồng giam chỉ nhằm vào phạm vi một tòa thành lũy, ở mức độ này thì chúng ta tránh không thoát…”

Lúc ấy Tô Khuê cũng ở trong Sơn Hà bảo lũy, dưới sự dẫn dắt của các tiền bối khác vừa đánh vừa lui, may mắn chạy thoát.

Nhưng Tô Khuê còn có một đệ đệ cũng là Thần Tướng đã bỏ mạng tại Sơn Hà bảo lũy.

Nhắc tới đây, trong đôi mắt hung hãn của Tô Khuê ánh lên vẻ bi thương…

Kim Ô chiếm cứ mấy châu lớn, cuối cùng cũng dừng lại ở Kỳ Bắc Châu.

Hiện tại nhiệm vụ của Thái Nhất Vệ chính là liều chết ngăn chặn Kim Ô tại Kỳ Bắc Châu.

“Từ thành Bắc Huyền đi về phía Tây Bắc, bố trí bảy trận mười hai quan, ta trấn thủ cửa Liệt Chấn, cũng là cửa ải hung hiểm nhất, các vị theo ta tới đó cũng nên cẩn thận” Tô Khuê mỉm cười nói.

Nghe Tô Khuê nói như vậy, sắc mặt các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đều trở nên khó coi.

Thế cục vốn đã rất nguy hiểm, bọn họ còn phải trấn thủ cửa Liệt Chấn nguy hiểm nhất, chẳng phải rất dễ bỏ mạng lại nơi này?

Tô Khuê cảm nhận được suy nghĩ trong lòng mấy người này, an ủi: “Không sao, tuy cửa Liệt Chấn là nơi hung hiểm nhất nhưng lại được quan tâm nhất, trong đó có mười hai Thần Tướng, cộng thêm các vị nữa là mười bảy người, vượt xa mười một cửa khác, hơn nữa một khi Kim Ô ồ ạt xâm chiếm cửa Liệt Chấn, những cửa khác cũng sẽ nghĩ cách cứu viện”

Cố Hải cũng gật đầu phụ họa: “Kỳ Bắc Châu là cửa ải cuối cùng của Thiên Cung, Thiên Cung chắc chắn sẽ ngăn chặn Kim Ô ở đây, hẳn là sẽ có rất nhiều tiền bối trên bảy ngọn núi tới đây, mọi người đừng quá bi quan”

“Đúng, các tiền bối trên bảy ngọn núi trấn thủ bảy trận, phía sau cửa Liệt Chấn chúng ta chính là Thái Hạo trận, có cường giả núi Thái Hạo trấn giữ” Tô Khuê nói với vẻ tràn đầy tin tưởng.

“Núi Thái Hạo?”

Tô Khuê nói xong, La Chinh chợt nhướng mày một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận