Bách Luyện Thành Thần

Chương 1967: Chạy nhanh

Gây chuyện trên đảo của người Nhật Manh tộc không phải là một quyết định hay cho lắm, dù có là thánh nhân cũng vậyNữ tộc trưởng đeo mặt nạ nên mọi người không thể thấy rõ được biểu cảm của nàng, nhưng giọng nói vang vọng vẫn truyền tới: “Người Nhật Manh tộc ta mở ra sự kiện ngày Lăng, mời những đứa trẻ có cơ duyên tới nơi này. Ai có thể nhận được cơ duyên trong cấm địa biển Thời Gian thì đó chính là sự may mắn và năng lực của bọn họ! Tên nhóc đó đã lấy được ấn ngọc, vậy thì hắn muốn đưa cho người nào thì sẽ đưa cho người đó”

Đông Phương Thuần Quân cười ha hả, “Ý kiến này quả thực rất hay, Thanh Đế huynh, sợ là lần này huynh sẽ phải từ bỏ những thứ mình yêu thích rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Hàm Thanh Đế hơi trầm xuống.

Nếu như Hàm Thiên Tiếu có thể lấy được ấn ngọc này, thì sợ là Đông Phương Thuần Quân cũng không có mặt mũi nói như vậy.

Thân phận của La Chinh vô cùng nhạy cảm. Trong thời gian ngắn, Hàm Thanh Đế không thể nào nghĩ ra cách để đối phó.

Đây giống như một miếng thịt mỡ vốn dĩ thuộc về Hàm gia, nay lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị cướp mất. Cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy vô cùng rối rắm. Cho dù Hàm Thanh Đế đã là một thánh nhân cao quý cũng vậy.

Thế nhưng, suy nghĩ của ông chỉ dao động trong chốc lát. Trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười châm biếm, vô cùng rộng lượng nói: “Ánh mắt của đại thánh Thuần Quân đúng là phi phàm, có thể nhìn rõ được chân lý, sợ là trước đó đã biết rằng đứa trẻ này sẽ lấy được ấn ngọc. Lần này, ta chỉ đành nhịn đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích vậy”

Ông lắc đầu, trên khuôn mặt lộ vẻ thán phục với Đông Phương Thuần Quân.

Đông Phương Thuần Quân khẽ gật đầu, nhìn chăm chú Hàm Thanh Đế với ánh mắt hơi thưởng thức: “Trong Thần Vực này, người khiến Đông Phương Thuần Quân ta khâm phục không nhiều lắm, thế nhưng Thanh Đế ngươi lại là một trong số đó. Chắc hẳn sau này Hàm gia sẽ rất phát triển”

Hiện tại, dưới sự giúp đỡ của La Chinh, Hàm gia đã lớn mạnh hơn nhiều.

Dù cứ tiếp tục phát triển theo tốc độ này thì vẫn không thể đẩy Đông Phương gia xuống, mà chỉ có thể chèn ép Lãnh gia, gia tộc Huyền Nguyệt và các gia tộc khác mà thôi. Quả thực, ẩn ý trong lời của Đông Phương Thuần Quân vô cùng thâm thúy.

Khi nghe những lời này, thánh nhân Lãnh gia chỉ lộ chút khinh thường, không nói gì.

Mà phía dưới các thánh nhân…

Các thần tiến vào cấm địa biển Thời Gian đều đã rời khỏi cấm địa.

Tất nhiên, bọn họ không thể thăm dò chuyện vừa xảy ra trong cấm địa, nhưng bọn họ có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa các thánh nhân.

Đông Phương Ninh, Chiến Minh và các vị thần khác đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Là La Thiên Hành lấy được ấn ngọc sao?”

“Đúng là hắn đã đi vào vầng sáng kia, nhưng trước đó các thánh nhân cũng đều đi vào mà!”

“Sao tên nhóc kia lại may mắn đến thế chứ? Nếu không thì hắn có tư cách gì mà lấy được ấn ngọc ngay trước mặt các thần đại viên mãn chứ? Chỉ cần lộ mặt là đã bị giết rồi!”

Trong mắt của những thần này, đại viên mãn là sự tồn tại không thể chiến thắng.

Chẳng qua bọn họ không hề biết rằng, quy tắc thời gian trong ấn ngọc đã ngăn cách tất cả đạo uẩn trong Thần Vực. Vì thế, các thần đai viên mãn chỉ phát huy được chưa đầy một phần trăm sức mạnh, nên chỉ đành dựa vào sức lực đơn thuần mà thôi.

Mà xét về sức lực thì La Chinh tuyệt đối không yếu thế khi đối đầu với các thần đại viên mãn.

“Tỷ tỷ, La Chinh… thành công?” Trên khuôn mặt thanh tú của Hàm Sơ Nguyệt cũng đầy vẻ bất ngờ.

Hàm Bích La cũng lộ vẻ không thể tin nổi: “Tên kia, thật sự là…”

Ở phủ Hàm Thiên, nàng đã nhìn ra được sự tài giỏi của La Chinh. Thế nhưng, sự tài giỏi đó chỉ là so với những võ giả bình dân mà thôi, chứ còn lâu mới so được với con em của những nhà quyền thế.

Nhưng người này lại có thể tạo ra kỳ tích khó tin ngay trước mắt nàng. Con tim nhỏ bé của nàng vô cùng rung động, quả thực không thể hình dung được La Chinh làm thế nào…

Hàm Lưu Tô đứng giữa hai nàng, ngơ ngác nhìn lối vào của cấm địa biển Thời Gian, trên mặt không có bất kỳ một chút vui mừng nào.

Cho dù La Chinh có thể lấy được ấn ngọc thì thế nào?

Hắn dám chống lại Đông Phương Thuần Quân sao?

Nghe ý tứ của cha, chắc là ông cũng không dám tranh đoạt ấn ngọc kia cùng với Đông Phương Thuần Quân rồi. Đại khái là ông muốn giao cả ấn ngọc và La Chinh cho Đông Phương Thuần Quân.

Nếu trước đó, Đông Phương Thuần Quân chỉ có chút hứng thú đối với La Chinh, thì bây giờ khả năng cao là Đông Phương Thuần Quân sẽ cướp đi ấn ngọc, sau đó giết chết La Chinh. Kết quả như vậy gần như không thể chống lại.

Hàm Lưu Tô nghĩ đi nghĩ lại, nhận thấy dường như nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, mà không có chút sức mạnh nào ngăn cản.

Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn luôn cầu nguyện, La Chinh chính là đứa con của kỳ tích. Nàng hy vọng La Chinh có thể vì nàng mà biểu diễn kỳ tích thêm một lần nữa!

***

Trong cấm địa…

La Chinh đưa Mục Ngưng trở về theo đường cũ.

Quãng đường này vô cùng thuận lợi.

Chắc hẳn những oán linh Thời Gian kia đã bị các thần đi trở về dẫn đi.

Con đường đến thần miếu Thời Gian hoang vu trống vắng.

Đoạn đường này La Chinh không đi nhanh…

Hắn cũng đang nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra khi rời khỏi cấm địa biển Thời Gian.

Mục Ngưng không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng đi bên cạnh La Chinh.

Sau khi đi ngang qua thần miếu Thời Gian không lâu, La Chinh liền nhìn thấy những khối vàng nằm rải rác trên mặt đất, chính là bức tượng Vạn Thú Kim Loan bị cắt thành từng miếng vàng nhỏ.

Trước đó, vì muốn dẫn những oán linh kia đi, La Chinh còn chưa có cơ hội để thu hồi nó lại. Lúc này, hắn dùng suy nghĩ, dung hợp tất cả những khối vàng này lại với nhau, nhanh chóng hóa thành bức tượng Vạn Thú Kim Loan như cũ.

Vốn dĩ, bức tượng này là để đưa cho Cực Ác lão nhân dùng làm thân xác. Thế nhưng, bây giờ không phải là thời điểm để cân nhắc những chuyện vụn vặt này.

Mang theo bức tượng Vạn Thú Kim Loan này tiếp tục đi về phía trước không được bao lâu, rốt cuộc cũng gặp phải một đám oán linh Thời Gian.

La Chinh dừng bước, hắn lập tức thì thầm với Mục Ngưng: “Vẫn cách cũ, ta dẫn những oán linh Thời Gian kia đi, còn ngươi đuổi theo phía sau là được…”

Ai ngờ Mục Ngưng lại không quan tâm đến những oán linh kia, hỏi ngược lại: “Có thấy lo lắng không?”

“Lo lắng cái gì?” La Chinh thấy khó hiểu, hỏi ngược lại.

“Chính là việc phải đối mặt những thánh nhân kia” Mục Ngưng nói.

La Chinh nhún vai, không trả lời.

Bức tượng Vạn Thú Kim Loan bên cạnh bỗng hóa thành một luồng sáng vàng lao nhanh về phía đám oán linh Thời Gian kia. Cho đến khi chúng nhốn nháo chạy tán loạn, đi theo tượng Vạn Thú Kim Loan, La Chinh quát lạnh một tiếng: “Chạy!”

“Vù!”

“Vù!”

Mục Ngưng và La Chinh vội vã bỏ chạy!

Sau khi dẫn những oán linh Thời Gian kia đi, phía trước không còn quá nhiều trở ngại. Nhân cơ hội này, hai người tăng tốc chạy nhanh về phía trước.

Thế nhưng, bọn họ không thể ngờ, sau khi chạy được một lúc, con đường phía trước lại xuất hiện thêm một đám oán linh Thời Gian.

“Làm thế nào đây?”

Mục Ngưng nhìn đám oán linh cản đường phía trước, đứng sau La Chinh một đoạn hỏi.

Bức tượng Vạn Thú Kim Loan đã dẫn một đám oán linh Thời Gian đi. Nếu bây giờ làm nó chuyển hướng bay về phía La Chinh bên này thì sợ là sẽ tạo thành thế gọng kìm. Nhưng nếu không dẫn đám oán linh phía trước kia đi thì căn bản không có cách để vượt qua được con đường phía trước.

“Xông lên!” La Chinh bình tĩnh nói.

Mục Ngưng biết La Chinh muốn sử dụng ấn ngọc, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

Nàng không biết làm sao La Chinh lại làm được. Dường như, dù có bị thương nặng thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể hồi phục như cũ trong chốc lát.

Mặc kệ ra sao thì nàng vẫn luôn vô cùng tin tưởng vào La Chinh. Cho dù những oán linh Thời Gian đáng sợ đến đâu, nàng vẫn không hề chút do dự nào.

“Vù, vù!”

Thời điểm khi bọn họ tiếp cận những oán linh Thời Gian kia, chúng giống như một đám ruồi không đầu, bay lượn điên cuồng, nhanh chóng lao về phía La Chinh và Mục Ngưng.

Lúc này, các thánh nhân trong cấm địa biển Thời Gian đều cố gắng vươn đầu nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt.

Bọn họ biết đến sức mạnh của ấn ngọc, hình như là có thể cướp đoạt một chút thời gian. Nhưng họ chưa từng tận mắt nhìn thấy La Chinh thi triển, cho nên vô cùng tò mò.

Nhìn thấy một đám oán linh Thời Gian đông nghịt lao tới…

Suy nghĩ của La Chinh chợt lóe.

“Cắn nuốt ba nhịp thở…”

Những con sâu khổng lồ nằm trên ánh sáng điên cuồng cắn nuốt sạch sẽ ba nhịp thở kia.

Bằng một suy nghĩ đó, La Chinh lại tiếp tục xé bỏ ba trang sách thời gian.

Dưới ánh mắt chăm chú của các thánh nhân, dường như La Chinh và Mục Ngưng không thể tránh được những oán linh Thời Gian tiếp cận, hơn nữa nếu chẳng may bị kéo vào khe thời gian thì sẽ bị tan xác.

Nhưng thân hình của bọn họ lại chợt lóe lên, vô cùng khó hiểu mà xông qua đám oán linh Thời Gian kia, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Hình như đám oán linh Thời Gian kia cũng có chút sững sờ. Sau khi khựng lại một chút, chúng tiếp tục điên cuồng đuổi theo La Chinh và Mục Ngưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận