Bách Luyện Thành Thần

Chương 3812: Cơ hội đảo ngược thế cục

Đông Hoàng nghe thấy lời Nữ Oa thì chỉ cười nói: “Nữ Oa nương nương quan tâm quá sẽ bị loạn, bản thể của La Chinh ở ngay tại Vùng Đất Sơ Khai, chúng ta đi xem thử là biết”“Đúng! Chúng ta trở về!”

Nữ Oa vừa nói vừa tụng niệm Phá Huyễn Chú rời khỏi Bỉ Ngạn.

Sự biến mất của Ngọc Thanh Thiên đã khiến nàng chấn động vô cùng, khiến nàng quên mất bản thể của La Chinh ở ngay trên Lê Sơn.

Sau khi trở lại Vùng Đất Sơ Khai, mấy người lập tức dùng dịch chuyển không gian trở lại đài phỉ thúy trên Lê Sơn. La Chinh vẫn đang yên lành ngồi trong đó, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở ổn định, sức sống từ trong cơ thể tỏa ra, người thường chỉ cần đến gần đắm mình trong hơi thở này cũng sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, kéo dài tuổi thọ.

Thấy La Chinh bình yên vô sự, khói mù trong lòng mọi người lập tức bị quét tan.

Từ lúc La Chinh bộc lộ tài năng bên trong thế giới mẹ, bọn họ đã biết tầm quan trọng của hắn rồi. Bây giờ La Chinh là niềm hy vọng không thể thay thế, nếu như hắn xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện tiếp theo đều không còn ý nghĩa gì cả.

“Ngọc Thanh Thiên cũng biến mất rồi, La Chinh ẩn nấp ở đâu?”

“Với thần thông của hắn, có lẽ hắn đã tiến vào trong một không gian nào đó…”

“Vậy thì đáng ra hắn nên nhanh chóng quay về mới phải, sao vẫn chưa tỉnh lại?”

Tất cả mọi người đang suy đoán tình hình của La Chinh.

Trắc, Tịch và Mạc trên đài phỉ thúy cũng gia nhập hàng ngũ thảo luận.

Bởi vì không biết gì về chuyện xảy ra với Ngọc Thanh Thiên, cuối cùng thảo luận cũng không đưa ra kết quả gì, bọn họ chỉ có thể lo lắng chờ La Chinh tỉnh lại.

May là quá trình này không dài lắm, mấy canh giờ sau, La Chinh từ từ mở mắt.

“Tỉnh rồi?”

“La Chinh ngươi không sao chứ?”

“Rốt cuộc bên trong Bỉ Ngạn đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi một đống câu hỏi.

Trong lúc nhất thời La Chinh cũng không biết làm thế nào, hắn im lặng mấy hơi thở sau đó lại hỏi: “Lão Anh ở đâu?”

Lăng Sương nhớ mong lão Anh nhất, mục đích ban đầu nàng tiến vào bên trong cánh cửa kia chính là vì muốn cứu bà nội mình ra. Đáng tiếc trời xui đất khiến, La Chinh đã cứu lão Anh ra khỏi Bỉ Ngạn trước, hai người họ vẫn luôn không có duyên gặp gỡ.

“Lão Anh ở đỉnh Ngộ Kiếm, sao thế?”

Trên mặt Nữ Oa toàn là vẻ khó hiểu.

Bên trong Bỉ Ngạn xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này lẽ ra không có quan hệ quá lớn với lão Anh, tại sao La Chinh vừa tỉnh lại đã muốn gặp lão Anh?

“Có người muốn gặp lão Anh, nhất định phải để bà ấy tới” La Chinh nói.

Nữ Oa suy tư một lúc, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Lăng Sương còn sống?”

Nữ Oa đã sớm biết chuyện Lăng Sương mất tích, nếu như nói bên trong Bỉ Ngạn có người muốn gặp lão Anh, vậy đó chỉ có thể là Lăng Sương… Nhưng Lăng Sương xuất hiện ở Ngọc Thanh Thiên ư? Chuyện Ngọc Thanh Thiên bị hủy diệt có liên quan gì đến nàng không?

“Ta sẽ từ từ giải thích” La Chinh nói.

Nghe vậy Nữ Oa không hỏi thêm nữa, lập tức hóa thành một luồng sáng đến đỉnh Ngộ Kiếm mời lão Anh.

Sau đó La Chinh hỏi: “Vòng Tròn Giáng Lâm ở đâu?”

Vòng Tròn Giáng Lâm có thể nối liền Bỉ Ngạn và thế giới Hỗn Độn. Vốn dĩ Vòng Tròn Giáng Lâm phía bên kia được giao cho Nữ Oa bản tôn, nhưng vào thời khắc mấu chốt bọn họ không dùng được Vòng Tròn Giáng Lâm, cuối cùng bị chôn vùi trong quả cầu năng lượng, đương nhiên Vòng Tròn Giáng Lâm cũng bị hủy diệt.

Phục Hy nhanh chóng tìm Vòng Tròn Giáng Lâm ra và đặt xuống trước mặt La Chinh.

Vòng tròn vốn thuần một màu vàng giờ phút này lại vặn vẹo, bên ngoài phủ đầy góc cạnh gồ ghề. Vòng Tròn Giáng Lâm ở trong Bỉ Ngạn bị hủy diệt, chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn đến bản thể trong Vùng Đất Sơ Khai.

La Chinh bày ba Vòng Tròn Giáng Lâm ra, chợt ngẩng đầu nói: “Giúp ta sửa nó”

Một luồng sóng năng lượng đánh tới từ trên bầu trời màu máu, một luồng sáng vàng sinh ra trong đó, từ trên xuống dưới vừa vặn đánh lên ba Vòng Tròn Giáng Lâm.

“Vù…”

Luồng sáng vàng rực rỡ không ngừng ngưng tụ, Vòng Tròn Giáng Lâm vặn vẹo dần được tu sửa, chỉ chốc lát sau chúng đã khôi phục lại như lúc đầu.

Ngay lúc này bên dưới núi có hai luồng sáng phóng tới, chính là lão Anh và Nữ Oa.

“La Chinh! Ngươi nói có người muốn gặp ta, là Lăng Sương đúng không?” Lão Anh thận trọng hỏi hắn, trên gương mặt già nua của bà lộ ra vẻ sợ hãi, bà sợ nhận được một câu trả lời phủ định.

“Là nàng” La Chinh trả lời.

Đáp án này khiến viên đá trong lòng lão Anh rơi xuống. Bà già rồi, cũng đã sống đủ lâu, không còn quan tâm quá nhiều đến những việc chém giết bên trong Bỉ Ngạn hay số mạng của thế giới Hỗn Độn nữa, dù sao không phải bất cứ Bất Hủ cảnh nào cũng đều công minh giống như Nữ Oa, Phục Hy.

Chuyện duy nhất khiến lão Anh nhớ mong chỉ có mình Lăng Sương, nhưng từ khi vào cánh cửa kia Lăng Sương không còn chút tin tức nào khác. Khoảng thời gian qua lão Anh vẫn luôn buồn rầu không vui, bèn sống một mình trên đỉnh Ngộ Kiếm.

Bây giờ nghe thấy tin về Lăng Sương, sao bà có thể không kích động được?

“Ở đâu, con bé ở đâu?” Lão Anh vội vàng hỏi.

Tay La Chinh cầm Vòng Tròn Giáng Lâm, hắn vừa nhắm mắt vận chuyển chân ý của đạo vừa nói: “Sẽ được gặp nàng ngay thôi”

“Vù…”

Một giây sau, La Chinh xuất hiện bên trong đường hành lang.

Hắn giao ba Vòng Tròn Giáng Lâm cho Lăng Sương, Khổ Thụ và Văn Địa Chi, ngay sau đó ba người bắt đầu giáng lâm.

“Vù…”

Phía dưới ba chiếc Vòng Tròn Giáng Lâm phác họa ra ba bóng người.

Lăng Sương vừa mới rời khỏi Bỉ Ngạn, còn chưa kịp thích ứng đã nghe thấy tiếng gọi “Sương Nhi”. Nàng run lên, trong đôi mắt đã lóe ánh lệ trong suốt: “Bà!”

Tuy Lăng Sương là con gái của Khổ Thụ chuyển thế, có một mối liên kết như có như không với Khổ Thụ, nhưng tình cảm giữa nàng và lão Anh mới là chân thật nhất. NÀng vừa kêu dứt lời thì lập tức lao vào trong lòng lão Anh.

Phục Hy, Nữ Oa, Đông Hoàng và cả đám Cổ Thần Hỗn Độn đều đưa mắt tập trung trên người Khổ Thụ và Văn Địa Chi.

Một con quái vật lông trắng cùng một Quỷ Quyệt Nhân Linh đứng ở đó, chút khí tức như có như không khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.

Nữ Oa và Phục Hy từng gặp Quỷ Quyệt Nhân Linh, ví dụ như Nhân Linh ba phủ đến tìm chỗ trú ở đảo Dạ Kiến. Nhưng cho dù là Hắc phủ chủ, Thân Thần Cương thì đều không cách nào so sánh với Nhân Linh trước mặt.

“La Chinh, sao không giới thiệu về hai vị này một chút?” Nữ Oa nói.

Lúc này Lăng Sương liền nói: “Bà ơi, đây là phụ thân của con!”

“Phụ thân con?” Lão Anh nhìn sang, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

La Chinh lập tức bổ sung thêm: “Vị này là Nhân Linh Vương – Khổ Thụ đại nhân, vị kia là phủ chủ của Đại Sai Tưởng Phủ – Văn Địa Chi”

Nhân Linh Vương ở trong tai mọi người có thể coi như sấm đánh bên tai, ông cũng là mục tiêu khiến La Chinh đến Ngọc Thanh Thiên.

Khổ Thụ gật đầu với lão Anh: “Cuộc sống của Lăng Sương ở thế giới Hỗn Độn đều nhờ có ngươi chăm sóc”

Nhân Linh Vương Khổ Thụ…

Phụ thân Lăng Sương…

Lần này đến lượt lão Anh khiếp sợ, mặc dù bà biết lai lịch của Lăng Sương phi phàm nhưng sao có thể ngờ được phụ thân của Lăng Sương lại là Nhân Linh Vương cơ chứ?

Biểu cảm trên mặt đám người Nữ Oa, Phục Hy cũng không khác là bao. Sau khi trải qua cơn khiếp sợ ngắn ngủi, bọn họ lập tức hành lễ.

“Tại hạ Nữ Oa, bái kiến Khổ Thụ đại nhân…”

“Tại hạ Phục Hy, bái kiến…”

“Tại hạ…”

Khổ Thụ phẩy tay, cười nói: “Không cần đa lễ, Khổ Thụ ta còn có thể sống và tỉnh lại cũng là nhờ các ngươi góp một phần công sức, ta phải cảm ơn các ngươi mới đúng!”

“Cũng nhờ Thâm Không che chở, không ngờ cuối cùng Nhân Linh bọn ta lại được Nhân tộc cứu…” Văn Địa Chi ở bên cạnh phụ họa.

Sau đó La Chinh kể lại chuyện xảy ra ở Tam Thanh Thiên, bấy giờ đám người Nữ Oa, Phục Hy mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

“Vậy bản tôn của chúng ta… chẳng phải đều đã chết hết rồi sao?” Phục Hy mở to hai mắt nói, hắn ta chưa từng nghĩ thế cục lại thảm thiết như vậy.

Ngược lại Nữ Oa vẫn bình tĩnh như thường lệ, nàng đưa ra câu hỏi mang tính then chốt: “Theo như lời ngươi nói thì thanh kiếm kia đã rơi vào tay Hàng Cách Giả, vậy chẳng phải chúng ta thất bại là cái chắc rồi?”

“Cho nên chúng ta mới giáng lâm xuống đây, chính là để tìm cơ hội đảo ngược thế cục. đánh bại Hàng Cách Giả” Khổ Thụ trả lời.

“Trong Vùng Đất Sơ Khai có cơ hội này? Là Khởi Nguyên Thần Huyết ư?” Nữ Oa khó hiểu hỏi.

Khởi Nguyên Thần Huyết có thể sử dụng ở bất cứ nơi nào, không cần giáng lâm xuống thế giới Hỗn Độn.

“Không phải Khởi Nguyên Thần Huyết” La Chinh chỉ về phía xa, đó là hướng của Quy Khư Mộ Địa: “Cơ hội của chúng ta ở đó”
Bạn cần đăng nhập để bình luận