Bách Luyện Thành Thần

Chương 2341: Truy binh

Trong đồng bằng Tuyệt Vọng vô cùng hỗn loạnTuy các thánh nhân bị cuốn vào một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng xét tổng thể cục diện thì bọn họ vẫn chiếm ưu thế tương đối lớn.

Song, bọn họ cũng hiểu rõ rằng không thể lấy được vực sâu Ma Vực một cách dễ dàng như vậy.

Nếu ác ma đã muốn giao thủ ở đây thì nhất định phải có chiêu sau nào đó.

Đông Phương Thuần Quân lo vật lộn với Gia Lục nhưng vẫn lặng lẽ quan sát toàn cục.

Sau khi Mục Huyết Dung nhắc nhở, đương nhiên ông ta cũng phát hiện ra La Chinh.

Lúc nhìn thấy hắn ở đây, ông ta cũng cũng hoang mang ngơ ngác không kém. Thằng nhóc này quá thần kỳ, sao chỗ quỷ quái nào cũng chui vào được thế?

Suốt cả đoạn đường này ông ta dẫn đầu các vị thánh tiến vào tầng thứ sáu, mọi người đã phải trải qua rất nhiều phiền toái.

La Chinh chỉ mới đạt cảnh giới đại viên mãn, rốt cuộc dựa vào cái gì mà xuất hiện ở nơi này?

Nhưng như vậy cũng tốt…

Nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta vội vã muốn chiếm lấy vực sâu Ma Vực chính là để đối kháng với những cường giả Bỉ Ngạn cảnh đến từ ngoại vực! Nếu có thể bắt được La Chinh, hắn sẽ trở thành một lợi thế quan trọng, dù gì ông ta cũng có thể thông qua La Chinh để tìm hiểu những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia.

Trong nháy mắt, đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn lướt qua tâm trí ông ta.

Sau đó, ông ta khẽ mấp máy môi, dùng chân nguyên truyền âm…

Tất cả các á thánh thuộc Đông Phương gia, Đường gia và Mục gia đều nhận được chân nguyên truyền âm của Đông Phương Thuần Quân. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía bắc của đồng bằng Tuyệt Vọng, sau đó nhảy ra khỏi cuộc chiến, bay vút về hướng kia.

“Bọn người kia thật lợi hại, ác ma đều không phải đối thủ của bọn họ!”

“Nếu bọn họ có thể giết chết toàn bộ ác ma thì tốt quá!”

“Thật đau đớn, ngay cả Gia Lục đại nhân cũng bị bọn họ đè xuống mà đánh, ha ha!”

Quái ngư dựa vào một bên cánh cửa không gian, hứng chí quan sát cuộc hỗn chiến này.

Tộc trưởng Thiên Long không nói một lời, sắc mặt bình tĩnh.

Ông ta có quen biết một vài á thánh trên đồng bằng Tuyệt Vọng. Chỉ cần liên minh các gia tộc quyền thế giành được thắng lợi thì ông ta sẽ vượt qua được kiếp nạn lần này.

Nhưng còn La Chinh, chỉ sợ…

Tộc trưởng Thiên Long nhìn theo hướng La Chinh bỏ chạy, vừa rồi mới có bảy tám đại viên mãn đuổi theo hắn.

Xem ra thực sự đúng như lời La Chinh nói, quả thực hắn có dính líu đến liên minh các gia tộc quyền thế, hơn nữa quan hệ còn không cạn. Nếu không, liên minh các gia tộc quyền thế không có lý do gì để phải chia người ra đuổi theo giết hắn trong thời điểm quan trọng như lúc này.

Có điều thực lực của La Chinh vượt xa những chân thần đại viên mãn tầm thường khác.

Mặc dù tộc trưởng Thiên Long là á thánh nhưng khi đối mặt với La Chinh cũng có áp lực tương đối lớn.

Đặc biệt là nhát kiếm khi La Chinh chém chết ác ma thống lĩnh ban nãy, nó mang lại cho tộc trưởng Thiên Long áp lực cực lớn, khiến ông ta cảm nhận rõ rệt rằng mình không thể nào đỡ nổi.

Cho dù những chân thần đại viên mãn này xuất thân từ các gia tộc quyền thế, bọn họ cũng không phải đối thủ của La Chinh.

“Hy vọng La Chinh huynh có thể tìm được đường sống…”

Dù sao La Chinh cũng có ân tình với ông ta. Nếu không có hắn, sợ rằng tộc trưởng Thiên Long đã bỏ mạng ở vùng đất chuyển thế.

Ngay khi tộc trưởng Thiên Long còn đang nghĩ thầm thì trên đồng bằng Tuyệt Vọng lại hiện lên ba bóng người.

“Ba á thánh…”

Đồng tử tộc trưởng Thiên Long co rụt lại.

“Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ, Đường Sầu!”

Tương tự như đại viên mãn, giữa á thánh với nhau cũng phân chia thực lực cao thấp.

Chân thần đại viên mãn đỉnh phong, ví dụ như thực lực của Đông Phương Thái Thanh, lúc đối mặt với các á thánh tầm thường cũng không quá thua kém.

Á thánh không thuộc các gia tộc quyền thế như tộc trưởng Thiên Long không thể nào chiến thắng Đông Phương Thái Thanh. Mà ba á thánh Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ và Đường Sầu còn là tồn tại hàng đầu trong các á thánh thuộc liên minh các gia tộc quyền thế!

Bọn họ và tộc trưởng Thiên Long đều là á thánh, nhưng thực lực vượt xa ông ta!

“Đến ba người này cũng đã ra tay, La Chinh huynh… sợ là lành ít dữ nhiều!”

Nghĩ tới đây, tộc trưởng Thiên Long nhịn không được mà thở dài một hơi.

Bây giờ ông ta có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể thầm hy vọng La Chinh sẽ an toàn thoát khỏi đây!

***

Thời điểm Mục Huyết Dung lên tiếng nhắc nhở các vị thánh, La Chinh đã dứt khoát lựa chọn chạy trốn.

Trong lòng hắn vô cùng chắc chắn một điều rằng, hắn mà rơi vào tay ác ma thì vẫn tốt hơn nhiều so với rơi vào tay Đông Phương Thuần Quân!

La Chinh lướt qua dãy núi bên trái đồng bằng Tuyệt Vọng, phía trước là một biển dung nham mênh mông vô tận.

Không có lựa chọn nào khác, hắn đành bay trên mặt biển dung nham, đồng thời khuếch tán thần thức ra.

“Có người đuổi tới rồi!”

Trong khoảnh khắc khuếch tán thần thức ra ngoài, La Chinh đã cảm nhận được phía sau có ba luồng khí tức.

Đó là khí tức của chân thần đại viên mãn!

“Chỉ là ba chân thần đại viên mãn?” La Chinh khẽ híp mắt.

Lúc vừa mới trở về Thần vực, hắn đã phô bày thực lực của mình.

Đông Phương Thuần Quân nên biết rằng chân thần đại viên mãn không có tư cách giữ chân hắn. Đừng nói là ba người, dù cử ba mươi người đến thì cũng không có năng lực này.

La Chinh cũng lười để ý, chỉ cắm đầu bay vút trên biển dung nham mênh mông…

Nhưng hắn nào biết, phía bên phải đồng bằng Tuyệt Vọng là bãi cỏ của bộ tộc Ác Ma, hung vật trong đó đều là thức ăn của bọn chúng. Còn bên trái thì chính là biển Tuyệt Vọng danh tiếng lẫy lừng, ngay cả ác ma cũng không muốn đặt chân vào cái nơi quỷ quái ấy!

“Rầm, rầm, rầm…”

Trong lúc La Chinh đang bay vút đi, biển dung nham bên dưới bỗng nhiên nổi lên từng cơn sóng gợn.

Thấy động tĩnh trong biển dung nham, La Chinh tức khắc nhíu mày. Hắn cảm nhận được tám chín luồng hơi thở rất mạnh truyền đến từ dưới biển dung nham!

“Lôi Hình Hóa Ý!”

“Đoàng…”

Sau lưng La Chinh hóa ra một đôi cánh sấm sét to lớn, tốc độ bay cũng tăng lên vài phần.

Nhưng ngay khi hắn tăng tốc thì trong biển dung nham bỗng nổi lên mấy con quái vật lớn, ngăn chặn lối đi của hắn!

“Tách tách tách…”

Dung nham cuồn cuộn văng lên tung tóe.

Một loạt đầu rắn khổng lồ vừa dài vừa mảnh trồi lên, bề mặt mỗi một đầu rắn đều hiện lên ánh sáng màu kim loại. Chúng đối mặt với La Chinh, tỏa ra hơi thở hung hãn.

“Rắn chín đầu sinh sống trong biển dung nham?”

La Chinh cũng không có hứng thú suy đoán con rắn chín đầu này đến từ truyền thuyết nào.

Không đợi những chiếc đầu rắn kia cắn tới, hắn đã chém ra mấy kiếm.

“Vụt vụt vụt vụt…”

Khi ánh kiếm còn đang chớp nhoáng giữa không trung, La Chinh đã mở rộng đôi cánh sấm sét của mình, nhanh chóng bay lên cao và tiếp tục bỏ chạy về phía trước.

Hắn không có hơi sức đâu mà chơi đùa với đám hung vật này.

“Réc! Réc…”

Ai ngờ rắn chín đầu rướn cổ lên kêu gào một trận, sau đó chín cái đầu bỗng nhiên kéo dài ra và lao thẳng tới chỗ La Chinh.

Tốc độ của chúng còn nhanh hơn cả tốc độ bay của La Chinh, thoáng chốc đã có ba đầu rắn đã vòng lên trước mặt hắn, muốn ngăn chặn đường đi của hắn!

“Phiền phức!”

“Bát Khúc Phi Yên!”

“Chân ý đạo pháp tự nhiên!”

Vào giờ khắc này, thân thể La Chinh trở nên cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn luồn lách qua những chiếc đầu rắn này, cái bóng di chuyển của hắn tạo thành một con đường nhỏ quỷ dị giữa không trung,.

Chín đầu rắn há miệng to như cái chậu máu, luân phiên cắn xé nhưng chỉ có thể cắn trúng hình bóng để lại của La Chinh mà thôi.

Thế nhưng, trong khi chín cái đầu rắn đang cản trở đường đi của hắn thì truy binh sau lưng cũng càng lúc càng gần.

Lúc La Chinh xoay người lại tránh khỏi đợt tấn công của chín cái đầu rắn này, ánh mắt hắn chợt trầm xuống. Đến lúc này hắn mới phát hiện, kẻ đuổi tới đây là Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận