Bách Luyện Thành Thần

Chương 2528: Trên đảo nổi của Hàm gia

“Các vực trong Thần vực, hãy giết tất cả Hiên Viên Vệ! Không chết không dừng!”Thật ra các quy tắc được lập ra trên phiến đá cần dùng từ ngữ rất cẩn thận ngặt nghèo. Ví dụ như “Hiên Viên Vệ” đại biểu cho ai? Trong Thần vực biết bao nhiêu người, lỡ như thần dân nào đó trùng hợp mang tên là “Hiên Viên Vệ” thì sao?

Vì đây là lần đầu tiên La Chinh lập quy tắc nên hắn cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, mà chỉ khắc lên đá đúng như những gì mình nghĩ trong đầu thôi.

La Chinh vừa viết xong quy tắc thì dòng chữ ấy lập tức sáng lên ánh vàng kim, chứng tỏ đã có hiệu lực.

“Đoàng đoàng…”

Từng tia sấm sét màu xanh lam hằn trên bầu trời, uy thế khủng khiếp đến mức ngay cả Minh Vi cũng phải sững sờ.

“Chỉ một phiến đá mà có thể bùng nổ uy lực mạnh nhường này…” Trì Nghĩa cũng thấy rất diệu kỳ.

Mặt khác, lão Kim lại nói: “Đây là vật cho Đại tù trưởng tạo ra, sao có thể là thứ tầm thường?”

Uy thế mà bảng đá thống trị phóng ra lần này thậm chí còn kinh khủng hơn lần nó nhằm vào La Chinh, khiến đám con em trong các gia tộc quyền thế lại phải chịu xui xẻo.

Có điều, vì đã trải qua bài học lần trước nên bây giờ bọn họ biết hiện nay đảo nổi chính là nơi thị phi, thế là có không ít con cháu đệ tử chen nhau rời khỏi đảo nổi, định đợi khi nào biển Thời Gian tĩnh lặng lại thì về.

Các thánh nhân phát hiện đảo nổi rung chuyển như chực đổ sập xuống thì dồn sức định nâng nó lên như lần trước, song La Chinh đứng ở trên đỉnh nhìn xuống thấy vậy bèn vung nhẹ tay lên, cố định toàn bộ đảo nổi ở giữa không trung.

Dù bảng đá thống trị có bộc phát ra uy thế khủng bố đến nhường nào thì mấy đảo nổi này cũng sẽ không dao động. Đương nhiên, dưới áp lực kinh khủng nhường này thì nhóm chân thần vẫn sẽ phải chịu khổ sở một phen, chẳng qua đây cũng có thể xem là bài rèn luyện cho bọn họ.

“Ầm ầm ầm ầm ầm oành…”

Sáu tia sấm sét lần lượt xoay tròn và phóng ra, hướng về khắp bốn phương tám hướng trong Thần vực.

Ở Thần vực, phiến đá này cũng có quyền hạn rất lớn. Nếu bàn về lực ảnh hưởng của nó đối với Thần vực thì có lẽ cũng gần bằng ý chí sơ sinh mà La Chinh dung hợp.

La Chinh viết ra quy tắc “diệt sạch Hiên Viên Vệ”, đương nhiên bảng đá thống trị biết rất rõ những Hiên Viên Vệ ấy lẩn trốn ở đâu.

“Được rồi, bảng đá thống trị sẽ giết chúng thôi” La Chinh khẽ mỉm cười với lão Kim và Minh Vi.

Minh Vi gật đầu: “Phiến đá này quả thực rất mạnh, có điều muốn dùng một tia sét giết mấy Hiên Viên Vệ khác là dư xài, nhưng Úy Nhàn thì e là hơi khó”

Trước đó, nàng ta đã hóa thành Hoang Thần và dốc ra hết toàn bộ sức mạnh của mình mà vẫn không thể tiêu diệt gã.

Úy Nhàn chắc phải có một bí pháp đặc biệt nào đó tu luyện bằng máu, gã sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.

“Một tia không được thì mười tia, trăm tia, nghìn tia, mười nghìn tia. Một khi quy tắc trên bảng đá thống trị được khởi động thì sẽ không bao giờ ngừng lại, mãi đến khi đối phương chết mới thôi. Bọn chúng tuyệt đối không có đường thoát” La Chinh đáp.

Khi còn ở vũ trụ Đại Diễn, La Chinh cũng nhờ phương pháp thay máu mới có thể tránh được sự trừng phạt của quy tắc trên bảng đá thống trị. Nếu dùng cách khác để lẻn vào Thần vực, một khi làm kích phát quy tắc trên phiến đá thì hình phạt sẽ liên tục nối đuôi nhau mà đến.

Nghe La Chinh nói vậy, Minh Vi mỉm cười gật nhẹ đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Bấy giờ ánh mắt La Chinh mới chuyển sang nhìn Phù Nhị. Từ lúc bị Úy Nhàn chặt đứt hai chân, ông vẫn hôn mê bất tỉnh nằm gục trên lưng Trì Nghĩa.

“Không biết tình trạng thương tích của Phù Nhị thế nào?” La Chinh nhíu chặt lông mày, hỏi.

Trì Nghĩa trả lời: “Không phải vết thương nguy hiểm tới tính mạng, yên tĩnh nghỉ ngơi là được”

La Chinh gật đầu: “Vậy ta sẽ tìm cho các vị một nơi yên tĩnh!” Ánh mắt hắn nhìn lướt qua từng hòn đảo nổi lơ lửng bên dưới, sau đó nói: “Chúng ta đến đảo nổi Hàm gia trước đã”

Đảo nổi của La gia đã chìm vào biển Thời Gian, nhưng đối với La gia hiện giờ mà nói, việc sở hữu một hòn đảo nổi chỉ đơn thuần là chuyện La Chinh muốn hay không mà thôi, nên đây không phải việc gì gấp. Sau khi dẹp yên loạn trong giặc ngoài của Thần vực, hắn còn có không ít công việc cần xử lý.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Vì Thánh Hoàng của Hàm gia đã chết nên hiện giờ cả gia tộc này hệt như rắn mất đầu. Hàm Thiên Tiếu thì còn đang ở trong núi Thánh Nhân tranh giành vị trí thánh nhân nên giờ đây toàn bộ đảo nổi chỉ có vài trưởng lão Hàm gia phòng thủ.

Có không ít đệ tử Hàm gia sợ bị liên lụy nên đã ồ ạt trời khỏi đảo nổi, trở về đất tổ của Hàm gia là Lục Nhâm vực.

Nhác thấy mấy người La Chinh kéo đến, các trưởng lão Hàm gia sợ sệt như ve sầu sợ mùa đông. Trong khoảng thời gian khi Hàm Thanh Đế còn đứng đầu liên minh các gia tộc quyền thế, toàn bộ con em Hàm gia có thể nói là vô cùng ngang ngược.

Hàm Thanh Đế vừa rơi đài, cả Hàm gia e là cũng tan nát. Đây là ý nghĩ của không ít con em Hàm gia.

Mấy người Trì Nghĩa và lão Kim tìm một nơi tĩnh lặng chữa thương cho Phù Nhị, còn Minh Vi thì chuyên tâm chữa trị cánh tay bị chặt của mình.

So ra, trong nhóm người trú ở ngoài vực, trạng thái của La Tiêu và Lê Lạc Thủy là tốt nhất.

Ngay dưới ánh nhìn chăm chú của mấy trưởng lão Hàm gia, La Chinh khẽ giang hai tay ra. Sóng dao động không gian lan tỏa, hình thành một lối đi không gian dẫn thẳng đến một ngôi sao nào đó trong vũ trụ Đại Diễn.

Chẳng bao lâu sau, Hàm Cửu Di, Tịnh Vô Huyễn, Vũ Thái Bạch và cả Hàm Lưu Tô bước ra.

“Hàm Cửu Di!”

“Là á thánh!”

“Còn có cả Lưu Tô công chúa…”

Các trưởng lão có vai vế lớn trong Hàm gia vừa thấy họ liền kích động đến mức khó nén nổi.

Đến lúc này, ngay cả tên ngốc thiểu năng nhất cũng có thể nhìn ra được, biển Thời Gian sắp thay hình đổi dạng rồi.

Nếu Hàm Cửu Di còn nghĩ đến Hàm gia thì gia tộc bọn họ chắc chắn có thể bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn lần này!

“Ơ, sao lại là đảo nổi Hàm gia?” Hàm Sơ Nguyệt chớp mắt, trên gương mặt đầy vẻ tò mò.

Hàm Lưu Tô cũng thấy rất lạ, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn La Chinh.

“Tạm thời không tìm được nơi nào yên bình cả nên đành chọn chỗ này” La Chinh vừa cười vừa nói.

Mấy người Vũ Thái Bạch và Hàm Cửu Di thấy La Chinh bình yên vô sự thì cũng đoán được đại khái tình hình chung ở Thần vực hiện nay là như nào. Thời gian qua bọn họ trốn trong vũ trụ Đại Diễn đợi chờ rất khổ sở.

Ngay khi họ đang muốn hỏi rõ hơn về chuyện đã xảy ra thì một trưởng lão Hàm gia chợt bổ nhào về phía Hàm Cửu Di, khóc than: “Cửu Di! Năm xưa Thanh Đế làm ra chuyện quá đáng, bọn ta cũng không có cách nào. Bây giờ Thanh Đế đã chết, mong ngươi hãy đứng ra làm chủ Hàm gia!”

Nghe vậy, trong lòng Hàm Cửu Di, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt đều khẽ run lên.

“Hàm Thanh Đế… chết rồi?” Hàm Cửu Di hỏi.

“Đúng vậy! Ngay cả vũ trụ của ông ấy cũng vỡ nát” Trưởng lão nọ lại khóc ròng kể lể.

La Chinh thoải mái thừa nhận: “Người đập nát vũ trụ của Hàm Thanh Đế là ta”

Trước khi giết chết Hàm Thanh Đế, La Chinh cũng từng rất băn khoăn. Song, một kẻ mang tiếng là phụ thân lại làm ra chuyện không thể tha thứ với chính con cái của mình, thậm chí trước khi chết còn muốn mang con gái mình ra trao đổi, La Chinh không tìm ra lý do nào để có thể tha mạng cho ông ta.

Hàm Lưu Tô hé miệng lắc đầu: “Toàn bộ mọi chuyện là do phụ hoàng gieo gió gặt bão…”

“Vậy ca ca thì sao?” Hàm Sơ Nguyệt biết Hàm Thương Yên vẫn còn nằm dưới sự khống chế của Hàm Thanh Đế nên đương nhiên sẽ lo lắng cho sự an nguy của hắn ta.

“Hàm Thanh Đế điều khiển Hàm Thương Yên tiến vào núi Thánh Nhân truy sát ta, sau đó đã bị ta xóa bỏ ấn ký linh hồn mà ông ta cấy vào. Hắn ta ở đây này” La Chinh vừa nói vừa vung nhẹ tay lên, Hàm Thương Yên lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Chẳng qua giờ đây trong linh hồn hắn ta đã không còn ký ức gì nữa, nên chỉ có thể xem là một cái xác không hồn.

Sau đó La Chinh nói với Lê Lạc Thủy: “Mẫu thân, xin nhờ người tìm giúp ngọn lửa ký ức của Hàm Thương Yên”
Bạn cần đăng nhập để bình luận