Bách Luyện Thành Thần

Chương 217: Đệ nhất nội môn

“Xoẹt xoẹt…”Kiếm ý hình thành vô số vòng xoáy nhỏ ở trước mặt La Chinh. Những vòng xoáy đó xoay tròn phía trước phía sau, phương hướng và tốc độ mỗi cái đều không giống nhau, cứ võ giả nào bị cuốn vào trong vòng xoáy, đều bị cắt thành những mảnh vỡ chỉ trong chớp mắt.

Cùng là kiếm pháp cơ bản nhưng sau khi trải qua tinh giản, bộ kiếm pháp này đã nâng uy lực của kiếm ý lên đến cực hạn!

“Giết giết giết…”

Lưu Quang Kiếm trong tay giống như một luồng sáng lấp lánh, xuyên thẳng qua giữa những võ giả Tiên Thiên Lục Trọng kia. Loại kiếm pháp cơ bản vô cùng huyền diệu này vĩnh viễn không phải thứ bọn họ có thể chặn được.

Nhưng dù gì cũng là võ giả Tiên Thiên Lục Trọng, La Chinh không thể giải quyết họ một cách nhẹ nhàng như trước được. Mỗi lần đối phó với một võ giả còn cần phải điều chỉnh kiếm pháp, tìm ra sơ hở của đối phương, một đòn giết chết.

Cho dù như vậy, thời gian hao tổn để giải quyết hai mươi tên Tiên Thiên Lục Trọng này cũng không tính là nhiều. Chưa được một lúc, tất cả đều bị La Chinh giết sạch.

“Vẫn chưa đến cực hạn, có điều nếu cứ tăng lên theo thực lực này, độ khó của đợt tiếp theo sẽ cao hơn rất nhiều”

Đợt này là hai mươi tên Tiên Thiên Lục Trọng, đợt tiếp theo rất có khả năng chính là Tiên Thiên Bát Trọng. Để La Chinh một lần đối mặt với hai mươi tên Tiên Thiên Bát Trọng, quả thật có chút miễn cưỡng.

Từng đợt sương trắng lập lòe, từng bóng người được kết tụ trong màn sương trắng.

Nhìn thấy những bóng người đó, trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười khổ, xem ra phán đoán của hắn vẫn kém lắm, không ngờ tới lại là mười tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn…

Có thể giết bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, trong ảo trận sẽ không bị thương, đây cũng là một cơ hội tốt để kiểm tra thực lực bản thân. Tay La Chinh cầm Lưu Quang Kiếm, di chuyển bộ pháp, bộ kiếm pháp cơ bản ở trong đầu được huy động đến cực hạn, toàn thân phát ra kiếm ý mãnh liệt, xông về phía mười tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn kia.

Bên ngoài ảo trận, đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đã đợi rất lâu rồi.

Các đệ tử tham gia khảo hạch trước đó, ngắn thì chỉ trong thời gian vài nhịp thở, dài cũng chỉ có vài tuần hương, nhưng hiện tại La Chinh bước vào ảo trận đã nửa canh giờ rồi.

“Không phải là ảo trận có vấn đề gì rồi chứ?”

“Làm sao có thể, những phù văn trên ảo trận vẫn chuyển động tốt, không có cái nào hỏng, làm gì có chuyện dễ dàng xảy ra vấn đề?”

“Có lẽ là thực lực của La Chinh quá mạnh, ảo ảnh bên trong không đủ để hắn giết”

“Điều này thì không rõ, đợi thêm một lúc nữa có lẽ sẽ biết thôi!”

Đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong nhao nhao bàn luận, có điều phần lớn mọi người đều có vẻ lạc quan. Hách Thế Các chống đỡ được thời gian ba tuần hương, đạt được hơn năm ngàn điểm, còn La Chinh thì đã chống đỡ nửa canh giờ, vậy thì có thể đạt được bao nhiêu điểm?

So với các đệ tử ngoại môn, tin tức mà các vị đạo sư nhận được nhiều hơn một chút.

Bởi vì bàn ảo trận ở trong tay họ, bọn họ không nhìn được tình hình bên trong nhưng lại có thể thông qua đó mà đọc được tin tức của La Chinh.

“Rất mạnh! Mười tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn bao vây tấn công, thế mà vẫn có thể chống đỡ lâu như vậy” Một vị đạo sư cầm bàn ảo trận trong tay nói. Thực lực của vị đạo sư này không coi là kém, gần bằng Tô Linh Vận, nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không có cách nào chống đỡ được lâu như thế dưới sự bao vây tấn công của mười tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn.

Trong mắt Tô Linh Vận cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Nàng biết tốc độ phát triển của La Chinh rất kinh người. Từ khi bước vào tông môn, với thực lực của Luyện Tạng Cảnh đã đánh bại võ giả Nửa Bước Tiên Thiên. Tiếp đến, khi thực lực ở Luyện Tủy Cảnh đánh bại võ giả Tiên Thiên Nhất Trọng… không lần nào là La Chinh không biểu hiện thực lực vượt xa cảnh giới của mình.

Chỉ là người bình thường dù có dũng mãnh thì cũng có giới hạn.

Nhưng với biểu hiện của La Chinh, giới hạn này vẫn chưa đến mức thái quá, nên La Chinh có thể thử thách vượt cấp. Bởi vì có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến thực lực của một võ giả, công pháp tốt xấu, phẩm cấp của binh khí và còn rất rất nhiều yếu tố khác để suy xét.

Giống như võ giả Tiên Thiên Nhất Trọng đi ra từ Thanh Vân Tông, thông thường có thể đối phó được với võ giả Nhị Trọng, thậm chí là Tam Trọng của những gia tộc nhỏ trong quận huyện ở Đông Vực.

Nhưng thông thường thử thách vượt cấp cũng có một giới hạn, hiện tại La Chinh đã vượt qua khoảng cách quá lớn, mới là thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng, vậy mà lại có thể giết chết hai mươi võ giả Tiên Thiên Lục Trọng. Không chỉ như vậy, hắn còn có thể chống đỡ được sự vây hãm tấn công của mười người Tiên Thiên Đại Viên Mãn…

Thực lực này có hơi quái dị quá rồi.

Cặp mắt xinh đẹp của Tô Linh Vận càng ngày càng kinh ngạc, theo suy đoán, cho dù là đối mặt với người mới vào Chiếu Thần Cảnh, hắn cũng có tư cách đánh một trận?

Tô Linh Vận lại không biết, đã từng có một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh bại trên tay La Chinh, hơn nữa còn có một Hứa Hưu – võ giả Chiếu Thần Cảnh cũng chịu thiệt lớn trong tay hắn.

Vốn dĩ với suy nghĩ của Tô Linh Vận, đại hội toàn phong năm nay chỉ là để cho La Chinh lộ mặt, cảm nhận không khí một chút mà thôi. Bởi cảnh giới của La Chinh vẫn còn quá thấp, hơn nữa tu vi cũng chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, quan trọng hơn là hắn hiện tại mới mười bảy tuổi!

Nếu như cho thời gian thêm ba năm, đại hội toàn phong ba năm sau, La Chinh có lẽ có thể đạt được thành tích không tồi! Thiên tài trong Thanh Vân Tông quá nhiều, Tô Linh Vận cho rằng phỏng đoán này của bản thân cũng không tệ.

Nhưng không ngờ, trong cuộc sát hạch này La Chinh bộc phát ra thực lực như vậy!

Mặc dù võ giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn trong ảo trận chỉ là cảnh giới Đại Viên Mãn cơ bản nhất, với thực lực của Tô Linh Vận cũng có thể đối mặt với hai tới ba người mà không bị thất bại, nhưng nàng cũng không có năng lực để giết bọn họ. Có điều, La Chinh không chỉ chống đỡ đến bây giờ, mà còn tìm cơ hội phản công!

Một lát sau, một cái chấm đỏ trên bàn trận pháp liền biến mất.

Mỗi một chấm đỏ trên bàn trận pháp đại diện cho một võ giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chấm đỏ bị mất một cái cho thấy La Chinh đã giết một người.

“Dưới sự tấn công của mười người Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà vẫn có thể phản kích?” Lúc trước Tô Linh Vận và một vài vị đạo sư khác vẫn còn suy đoán, La Chinh liệu có dựa vào thân pháp quỷ dị nào đó để chạy chốn hay không? Nhưng võ giả trong bàn ảo trận bị giết chết, thấy rõ La Chinh vẫn có cơ hội phản kích…

Nội môn và ngoại môn Tiểu Vũ Phong hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.

Suy cho cùng ngoại môn chỉ là nơi để chuyển nhân tài cho nội môn mà thôi, cho dù trong Tiểu Vũ Phong đứng đầu từ dưới lên thì cũng có sự tồn tại của Tiên Thiên Đại Viên Mãn.

Mà những phong xếp hạng đầu, ví dụ như trong Thiên Nhất Phong thậm chí còn có đệ tử nội môn đã đột phá lên Chiếu Thần Cảnh.

Nhưng biểu hiện của La Chinh lúc này đủ để chứng minh, cho dù là trong nội môn hắn cũng có thể được coi là nhân vật đỉnh cao!

Lại qua nửa canh giờ nữa, La Chinh đứng trong ảo trận đột nhiên run rẩy một chút, màn sương mù trắng kia cuối cùng cũng tan.

“Cuối cùng cũng ra rồi, tên nhóc này đúng là quái vật!”

“Không biết là được bao nhiêu điểm… …”

Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều nhẫn nại đứng ở đây chờ đợi chỉ vì muốn xem, La Chinh rốt cuộc có thể đạt được bao nhiêu điểm trong khảo hạch này. Ai biết được cứ đợi rồi đợi liền xấp xỉ một canh giờ.

Sau khi vị đạo sư kia xem kĩ, lập tức hét lớn: “La Chinh, năm vạn năm ngàn điểm!”

*Ồn ào*

Hiện trường lại nhanh chóng xôn xao trở lại.

Điểm số này quá biến thái rồi…

Cặp mắt của đám người Chương Vô Huyền và Mạc Xán cũng trợn tròn lên. Là bạn tốt của La Chinh, bọn họ từng thấy thực thực kinh khủng của hắn, nhưng thứ thực lực này, chỉ cần không giao đấu, bình thường cũng không có một chỉ tiêu hình tượng cụ thể nào có thể định lượng được.

Nhưng hiện tại đã có điểm rồi.

Năm vạn năm ngàn điểm!

Điểm số này vừa tròn vượt qua Chương Vô Huyền gấp hai mươi lần!

“Điều này chẳng phải nói rõ rằng một La Chinh có thể đánh hai mươi ta?” Chương Vô Huyền cười nói.

Mạc Xán cười khà khà hai tiếng: “Hai mươi huynh, e là không chỉ có thế đâu!”

Thực lực cao thấp vẫn không thể dùng trị số để đánh giá như trước. Với thực lực của Chương Vô Huyền hoàn toàn không có cách nào để động đến La Chinh. Nếu dùng chiến thuật biển người, e rằng dù có bao nhiêu Chương Vô Huyền lên thì cũng không thể đánh bại hắn. Trừ phi có một đội quân có thực lực tương đương Chương Vô Huyền, hoàn toàn dùng biển người để làm hao tổn cạn kiệt sức mạnh của La Chinh thì may ra có khả năng đánh bại hắn.

Nghe thấy số điểm La Chinh đạt được, trái tim Vương Húc Phong hoàn toàn trầm xuống, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng.

Lúc trước trong lòng Vương Húc Phong còn có chút không phục, dù gì hắn trước giờ luôn cho rằng, thực lực của La Chinh chẳng qua chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, có mạnh mẽ đi nữa thì có thể mạnh tới đâu? Hắn tự do luyện võ, là thiên tài trong thiên tài ở quê nhà, ba đại gia tộc trong quận huyện nơi hắn ở ra sức tương trợ, khiến hắn còn trẻ đã nhẹ nhàng thi vào Thanh Vân Tông, không tốn quá nhiều sức lực để bước vào nội môn.

Cho đến hiện tại, Vương Húc Phong đều là niềm tự hào trong gia tộc hắn!

Vì vậy trong lòng Vương Húc Phong dự định, cho dù điểm khảo hạch của La Chinh thực sự vượt qua hắn, hắn sẽ trực tiếp lựa chọn khiêu chiến với La Chinh. Dù nói hắn cũng không nắm chắc việc khiêu chiến này cho lắm, nhưng nếu không thử một lần hắn sẽ không cam tâm.

Nhưng sau khi đạo sư nói ra điểm số khiến người ta phát run kia, Vương Húc Phong đã từ bỏ tất cả những suy nghĩ này.

Năm vạn năm ngàn điểm… …

Đừng nói là Vương Húc Phong, cho dù là Tả Vân đệ nhất nội môn cũng chỉ có hơn bốn vạn điểm, mà Tả Vân đã là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thực lực tên nhóc này lại vượt qua cả Tả Vân.

Nghĩ tới thực lực đáng sợ của Tả Vân, Vương Húc Phong căn bản không có gan để khiêu chiến, mà La Chinh lại mạnh hơn cả Tả Vân. Nếu như hắn vẫn muốn khiêu chiến, kết quả cuối cùng chỉ rơi vào hoàn cảnh tự rước lấy nhục.

Thực lực của Tiên Thiên Nhị Trọng đã đạt được năm vạn năm ngàn điểm, trong chớp mắt La Chinh bước chân vào nội môn đã đứng đầu bảng nội môn Tiểu Vũ Phong!

Thông tin này dường như khiến Tiểu Vũ Phong sôi nổi hẳn lên.

Từ trước đến nay, khoảng cách giữa nội môn và ngoại môn đều rất lớn, bình thường nội môn tùy tiện rớt xuống một người thì cũng đều là sự tồn tại cao nhất trong ngoại môn.

Nhưng La Chinh lại một quyền đập vỡ truyền thống đó. Gia nhập ngoại môn chưa tới một năm đã lấy tư thái nghiền ép, trở thành đệ tử nội môn Tiểu Vũ Phong. E rằng từ khi Thanh Vân Tông thành lập tới nay cũng chưa từng xuất hiện đệ tử như vậy.

Dù nói La Chinh sẽ lập tức gia nhập nội môn, nhưng lúc này hắn vẫn là đệ tử ngoại môn, đại diện cho vinh quang của ngoại môn!

Sau khi gia nhập nội môn, đan dược và tiền tiêu được phát hàng tháng sẽ tăng lên rất nhiều. Không chỉ như vậy, trong nội môn còn có một vài mật địa được cung cấp cho đệ tử nội môn tu luyện. Mặc dù những mật địa tu luyện này không so sánh được với những nơi như Huyễn Ngư Thâm Đàm và đài Thất Tinh Kiếm Quang, nhưng mật địa tu luyện của nội môn không cần tốn điểm tích lũy, đối với những đệ tử bình dân, nơi này cũng là một địa điểm tốt để tu luyện rồi. Cho dù là con cháu sĩ tộc cũng sẽ lựa chọn những mật địa tu luyện đó, bởi vì không phải con cháu sĩ tộc nào cũng có được sự ủng hộ to lớn từ gia tộc…

Nội môn nằm trên đỉnh núi, cũng là điểm cao nhất của Tiểu Vũ Phong.

Sau khi thông qua khảo hạch, chấp sự trên Tiểu Vũ Phong sẽ phân cho La Chinh phòng mới, La Chinh tùy ý thu dọn hành lý của mình một chút, đặt vào trong nhẫn tu di rồi mới từ ngoại môn chuyển vào nội môn.

Khi La Chinh leo từ eo núi lên đỉnh núi, những đệ tử trường bào đen tình cờ gặp trên đường đều dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn.

Thông thường, đệ tử nội môn đều có ưu thế rất mạnh trong lòng những đệ tử ngoại môn vừa được thăng chức lên. Loại ưu thế này giống như thái độ ma cũ đối với ma mới. Dù gì đệ tử vừa mới lên, thực lực thường sẽ không quá mạnh.

Nhưng lần này, trong đám người này xuất hiện một La Chinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận