Bách Luyện Thành Thần

Chương 2289: Thanh Đế gia nhập

Lần này Đông Phương Thuần Quân nhất định phải lấy được vực sâu Ma Vực, ông ta tập hợp từng ấy thánh nhân và đại viên mãn lại là đã rất cẩn thận rồiQuả thật bọn họ không cần mang theo cả một Hàm gia với thái độ không kiên định.

Hàm Thanh Đế còn chưa nói gì mà Hàm Lưu Tô đã khẽ điểm ngón chân bay lên trước bục cao, sau đó nhìn chằm chằm vào Lãnh Diệu: “Thánh Hoàng bá bá của Lãnh gia, lần phá bỏ hôn ước trước đúng là sai lầm của ta, có điều ta phải nói thật rằng thiên phú của Lãnh Lâm Nhạc quá kém, không xứng với ta!”

Nàng vừa nói xong liền nhanh chóng bay lùi về hướng các đại viên mãn, tựa vào đầu vai của một chân thần đại viên mãn rồi mỉm cười với Lãnh Diệu: “Thánh Hoàng bá bá, bá bá thấy như vậy xứng hơn không?”

Chân thần đại viên mãn đó tên là Lãnh Phi Dương, đứa con trai xuất sắc nhất của Lãnh Diệu.

Lãnh Phi Dương cũng sững sờ khi Hàm Lưu Tô đột ngột tựa vào đầu vai của mình.

Hiếm có cô gái nào trong các đảo nổi quyền thế có thể tu thành chân thần đại viên mãn, cũng vì thế mà năm xưa Hàm Cửu Di và Thi Tiểu Xảo đã thu hút vô số người theo đuổi.

Về sau lại thêm một Mục Huyết Dung.

Có điều cô gái Mục Huyết Dung này rất là tự cao, xem thường chuyện đạo lữ.

Hình dạng và khí chất của Hàm Lưu Tô đều đủ làm người ta vừa gặp đã thương.

Mùi thơm nhè nhẹ từ những sợi tóc xoăn của nàng làm trái tim Lãnh Phi Dương đập thình thịch.

Lãnh Diệu cũng hơi bất ngờ trước hành động của Hàm Lưu Tô. Ông ta cười nhạt: “Năm xưa ta đã từng nói hai gia tộc Lãnh và Hàm cần một mối hôn nhân để bảo đảm cho việc liên minh. Nếu là trước kia thì ta sẵn sàng đồng ý, nhưng giờ chỉ còn nửa tháng là chúng ta phải đến vực sâu Ma Vực rồi, e là không có thời gian đâu”

Ban đầu Hàm Thanh Đế và Lãnh Diệu đã quyết định hôn ước cho Hàm Lưu Tô và Lãnh Lâm Nhạc, một khi cả hai trở thành đạo lữ thì hai gia tộc quyền thế sẽ ký kết giao ước liên minh.

Dựa theo quy tắc của liên minh các gia tộc quyền thế, Hàm gia sẽ được xem như tự động gia nhập vào liên minh vì giao ước này.

Trước đây, Lưu gia và Tạ gia cũng đã sử dụng cách ký kết giao ước ấy, liên minh với một gia tộc trong đây và được gia nhập vào.

“Nếu không có thời gian thì trước tiên chúng ta có thể định ra chuyện này trước, sau đó đợi quay về từ vực sâu Ma Vực rồi hẵng tổ chức hôn sự. Ý của Lãnh Diệu huynh thế nào?” Hàm Thanh Đế bình tĩnh hỏi.

Không ít chân thần đại viên mãn đều tỏ ra khinh bỉ với câu hỏi của Hàm Thanh Đế.

Tên này muốn vào vực sâu Ma Vực đến mức không tiếc dâng con gái của mình cho người ta, đúng là đáng khinh thường.

Lãnh Diệu khẽ cười: “Chỉ cần Thanh Đế huynh tuân thủ lời hứa thì ta sao cũng được, chẳng qua phải xem Thuần Quân huynh có cho phép chuyện gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế hay không…”

Đông Phương Thuần Quân thản nhiên quan sát Hàm Thanh Đế.

Lúc vào biển Thời Gian, Hàm gia đã lên như diều gặp gió.

Khi đó Đông Phương Thuần Quân từng cố gắng mượn sức Hàm Thanh Đế nên rất là hoan nghênh bọn họ gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế. Có điều, lúc ấy Hàm Thanh Đế lại dứt khoát từ chối, bởi tính cách của Hàm Thanh Đế không cho phép ông ta khuất phục trước người khác.

Mặc dù Đông Phương Thuần Quân không trở mặt với Hàm gia nhưng vẫn áp dụng cách chèn ép bọn họ.

Vậy mà mấy chục năm vừa qua, Hàm Thanh Đế bỗng nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn, điều này làm Đông Phương Thuần Quân không khỏi sinh lòng hoài nghi và cảnh giác. Bởi vậy, Đông Phương Thuần Quân cũng hơi lưỡng lự về việc có nên cho phép Hàm gia gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế hay không.

“Chuyến hành trình này nhiều kiếp nạn, nếu Hàm gia có thể góp một phần sức cho liên minh các gia tộc quyền thế bọn ta thì cũng không tệ” Đông Phương Thuần Quân cười nhẹ.

Hàm Thanh Đế cười tươi, chắp tay với Đông Phương Thuần Quân: “Nhận được sự coi trọng của Thuần Quân đại thánh, dĩ nhiên Hàm gia ta sẽ cúc cung tận tụy!”

Một số chân thần đại viên mãn lại càng xem thường khi nghe câu trả lời của Hàm Thanh Đế.

Tuy rằng trong nhóm gia tộc quyền thế có mạnh có yếu nhưng địa vị lại bình đẳng với nhau. Ngay cả Đông Phương Thuần Quân, người dẫn đầu liên minh các gia tộc quyền thế, cũng không có địa vị cao hơn những thánh nhân khác.

Hàm Thanh Đế quả là quá nịnh nọt khi dùng câu “cúc cung tận tụy” để tỏ thái độ!

“Từ từ đã, Thanh Đế huynh” Đường Lôn bỗng nhiên xen vào: “Con gái lớn của huynh đã có hôn ước, ta thấy con gái nhỏ của huynh cũng đến tuổi nói chuyện cưới gả rồi, huynh thấy đứa con trai nhà ta được không?”

Đứa con trai mà Đường Lôn nói chính là Đường Vãn.

Trước đây không lâu, lúc Đường Vãn cố sức đỡ một đấm của La Chinh thì đã phân phần lớn sức mạnh xuống đất, có điều gã vẫn bị thương không nhẹ.

Gã phải nghỉ dưỡng suốt khoảng thời gian này mới bớt đau…

Đường Vãn vừa nghe lời cha nói thì đôi mắt trâu trợn to, lặng lẽ đánh giá con gái nhỏ Hàm Sơ Nguyệt của Hàm gia.

Nếu gọi Hàm Sơ Nguyệt của mười năm trước là nụ hoa e thẹn chờ nở thì hiện giờ nàng ta đã hoàn toàn nở rộ. Khác với khí chất quyến rũ động lòng người một cách tự nhiên của Hàm Lưu Tô, Hàm Sơ Nguyệt lại tỏa ra khí chất ngây thơ hồn nhiên.

Yêu cầu đột ngột của Đường Lôn làm đôi mắt Hàm Thanh Đế hơi lóe sáng. Ông ta cười tủm tỉm: “Chuyện này phải hỏi ý của con gái ta”

Ai ngờ Hàm Thanh Đế vừa dứt câu, Hàm Sơ Nguyệt đã đáp ngay với giọng điệu lạnh nhạt: “Ta bằng lòng”

Lúc nói chuyện, nàng ta chẳng thèm nhìn Đường Vãn lấy một lần, cứ như hôn ước mà nàng ta vừa đồng ý không liên quan gì đến bản thân nàng ta vậy.

Thái độ này làm Đường Lôn nghi ngờ, do đó tạm thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hàm Thanh Đế nói: “Đường Lôn huynh, chuyện này không cần phải gấp. Chờ chúng ta chiến thắng trở về từ vực sâu Ma Vực rồi bàn bạc lại, huynh thấy sao?”

“Vậy thì tốt quá” Đường Lôn cười hì hì, bây giờ cứ hứa hẹn đã, đợi quan sát thêm mấy hôm nữa là tốt nhất.

***

Sau khi rời khỏi Thần Loan điện, Hoa Thiên Mệnh quay về nơi ở của mình.

Đó là một cung điện nhỏ riêng lẻ màu bạch ngọc, hầu hết chân thần đều mơ ước có một nơi ở như thế này trên đảo nổi.

Hắn ta đẩy cửa ra, vừa bước vào thì chợt nghe thấy tiếng gió ở phía sau. Một cô gái mặc cung trang màu trắng nhào về phía lưng hắn ta rồi dùng tay ôm chặt.

“Nghênh Thanh, sao thế?” Hoa Thiên Mệnh vuốt nhẹ cánh tay ngọc quấn quanh bụng mình.

“Dẫn ta theo được không?” Đông Phương Nghênh Thanh dịu dàng hỏi.

Hoa Thiên Mệnh hơi rung động khi nghe giọng nói mềm dịu ấy, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện vẻ quả quyết: “Nghênh Thanh, ta đã lập quy tắc với nàng”

Đông Phương Nghênh Thanh không thể hỏi bất cứ chuyện nào của hắn ta.

Trên thực tế, Đông Phương Nghênh Thanh luôn tuân thủ quy tắc rất tốt trong mấy năm qua, nàng ta chỉ ngoan ngoãn chờ trên đảo nổi kể từ khi cả hai vào đây.

Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Nghênh Thanh còn không biết Hoa Thiên Mệnh đi đâu, làm gì rõ hơn một số người ngoài.

Đông Phương Nghênh Thanh im lặng một lát, gương mặt trắng trong thuần khiết mơ hồ lộ vẻ xót xa.

“Nghe lời, Nghênh Thanh” Hoa Thiên Mệnh gỡ đôi tay đang ôm mình ra rồi quay đầu lại cười nhẹ.

Đông Phương Nghênh Thanh nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn ta, khe khẽ lắc đầu: “Thế nhưng chàng đã đồng ý sẽ luôn đưa ta theo, ta sợ lần này chàng sẽ một đi không trở lại!”

“Sao có thể thế được?” Hoa Thiên Mệnh cười, vuốt ve mũi Đông Phương Nghênh Thanh.

Đông Phương Nghênh Thanh không hề cười, nàng ta cực kỳ tin tưởng linh cảm trong lòng mình nên khẽ nói: “Cho dù ta biết chàng sẽ gây bất lợi cho Đông Phương gia ta… Ta cũng không quan tâm! Nhưng chàng không thể bỏ ta lại!”

Nghe thế, trái tim Hoa Thiên Mệnh bỗng chốc giật thót, gương mặt bình tĩnh cũng toát lên vẻ bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận