Bách Luyện Thành Thần

Chương 3507: Lồng giam Bất Pháp

Hỗn độn tuy có nhiều thế lực nhưng cũng không phức tạp. Sáu cổ thần hỗn độn chia thành hai phe, khiến việc phân chia thế lực trong thế giới mẹ cơ bản ổn địnhPhục Hy là người muốn hoàn thành Chung Yên nhất, hắn ta vẫn luôn liều mạng khiến mình càng thêm mạnh mẽ, mạnh tới mức có thể giết chết cổ thần hỗn độn, có thể phá vỡ sự cân bằng này.

Cổ thần hỗn độn là bất khả chiến bại, đây cũng là một trong những chân lý của hỗn độn. Phục Hy cũng không thể phá vỡ chân lý này, bây giờ La Chinh lại làm được…

Lúc này, ánh mắt Không nhìn La Chinh đã mang theo vẻ thận trọng và sợ hãi, dù sao cổ thần hỗn độn cũng không phải bất tử bất diệt. Đối mặt với tồn tại có thể giết chết bản thân, cho dù là ai cũng sẽ sinh lòng cảnh giác.

Cho dù đã tin tới bảy tám phần nhưng Không vẫn mạnh miệng: “Dựa vào ngươi? Nói khoác mà không biết ngượng!”

La Chinh lạnh lùng nhìn Không một cái: “Có phải nói khoác hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi”

Nói xong, thân thể La Chinh đột nhiên biến mất.

Không có dao động không gian…

Không tạo lập đường hầm không gian…

Như thể La Chinh sử dụng một thần thông chưa từng có nào đó để tiến hành dịch chuyển tức thời!

Thấy La Chinh đột nhiên biến mất, Không bỗng biến sắc. Nó là cổ thần nắm giữ chân lý không gian, La Chinh này phải sử dụng thủ đoạn cao minh nhường nào mới có thể tránh thoát sự truy lùng của nó?

“Ù!”

Trong mắt Không trào lên ánh sáng xanh, sức mạnh chân lý cường đại phóng ra, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối.

Trong không trung đen đặc, có một đường cong cực nhỏ uốn lượn như sâu đang nhanh chóng tới gần nó.

Lúc Không phát hiện ra thì đường cong này đã cách nó vô cùng gần!

“Đi!”

Không không chút do dự thi triển dịch chuyển không gian.

Ngay khi Không biến mất, La Chinh đã lao tới từ tận cùng đường cong kia, nhưng lại muộn một bước để vồ hụt, Không đã chạy xa.

“Vậy mà có thể phát hiện ra mình, nếu là cổ thần hỗn độn khác thì hẳn là không làm được đâu nhỉ?” La Chinh nhún vai.

Sau khi cắn nuốt Lãnh, Khởi Nguyên Thần Huyết đã bắt đầu sinh ra hứng thú với cổ thần hỗn độn.

Trong lúc La Chinh đang đối phó Không thì Khởi Nguyên Thần Huyết cũng tích cực phát huy tác dụng của mình, ví dụ như thần thông không gian cao minh độc nhất này, ngay cả Không cũng khó mà phát hiện ra được, ban nãy suýt nữa La Chinh đã thành công.

Tuy Không vẫn có thể hóa thành vô số không gian cực nhỏ rồi chạy thoát, nhưng đối với Không, phương thức chạy trốn này quá tốn sức, qua mấy lần là không thể sử dụng được nữa.

Lần đầu tiên không thành công, La Chinh ngoảnh lại gật đầu một cái với Đông Hoàng bản tôn.

Đông Hoàng bản tôn hiểu ý La Chinh, ánh mắt ông trở nên sắc bén, trường kiếm trong tay đã hóa thành ánh vàng dày đặc bao phủ về phía Không, cùng lúc đó La Chinh lại biến mất lần nữa!

Không vừa né tránh ánh kiếm màu vàng Đông Hoàng bản tôn phóng ra vừa phải cẩn thận đường cong quanh co khúc khuỷu ban nãy.

Đường cong này vốn dễ dàng bị người ta xem nhẹ, giữa vô số ánh kiếm vàng rực, nó gần như không thể nhận ra!

Không lại thi triển dịch chuyển không gian, trong lúc né tránh ánh kiếm vàng rực thì thân thể nó cũng thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong một thời gian ngắn đã dịch chuyển được mấy triệu dặm.

Ngay khi Không vừa dừng lại thì đường cong như âm hồn không tan kia lại xuất hiện đằng sau, xương sườn của La Chinh đồng loạt dựng thẳng lên, một lần nữa ôm lấy Không từ phía sau.

“Phập phập phập phập…”

Xương sườn như những lưỡi kiếm sắc bén đâm ra mười sáu lỗ máu trên người Không…

Lần này Không không giãy giụa vô ích nữa, lập tức hóa thành hàng tỷ tỷ không gian cực nhỏ thoát khỏi vòng ôm của La Chinh, sau đó lại một lần nữa ngưng kết thành hình.

Lần thứ hai hóa thành vô số không gian cực nhỏ, kẻ mạnh như Không cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Nhưng nó vừa mới ngưng kết thành hình thì La Chinh lại biến mất, lần nữa hóa thành một sợi dây nhỏ lao về phía nó, không cho nó một chút cơ hội thở dốc.

Thấy thế công áp sát của La Chinh, Không khẽ thở dài một tiếng, dứt khoát lựa chọn trục xuất.

Nó không thể trục xuất La Chinh, nhưng có thể trục xuất chính mình…

Chờ khi La Chinh theo dây nhỏ đuổi tới thì Không đã trục xuất bản thân tới bên rìa thế giới mẹ.

“Lần này không phải dịch chuyển không gian?” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Có lẽ là tự trục xuất bản thân, muốn nhanh chóng trở về cũng tốn kha khá công sức” Đông Hoàng bản tôn nói chắc nịch.

“Chạy nhanh đấy” La Chinh nhún vai, đúng lúc này, đằng sau mây hỗn độn ở phía xa chợt phóng ra làn sóng dao động năng lượng kịch liệt.

La Chinh và Đông Hoàng bản tôn không chút do dự, lập tức lao về phía đó.



Kích cỡ của mây hỗn độn vô cùng lớn, thân hình lớn hơn mấy trăm nghìn trượng mà so với mây hỗn độn thì chẳng khác nào giọt nước giữa đại dương.

Bên cạnh mây hỗn độn lơ lửng mười sáu cây cột màu tím to lớn, mỗi một cây cột tím đều được vẽ hoa văn huyền ảo, ẩn chứa sức mạnh giam cầm to lớn.

Những cây cột tím này hóa thành một lồng giam hoàn mỹ, bao vây mọi người phe Lê Sơn vào bên trong.

Phục Hy bản tôn, Nữ Oa bản tôn, Tịch và Trắc đều bị thương nặng.

Bên ngực Phục Hy bản tôn xuất hiện một cái lỗ rộng chừng một trăm nghìn trượng, miệng lỗ còn đang hừng hực ánh lửa đen ngăn cản miệng vết thương kinh khủng này khép lại.

Trắc đã mất một tay, nửa bên đầu đã vỡ toang.

Tịch có vẻ chật vật nhất, hai cái càng của nó đều bị bẻ gãy, chỉ còn lại một cái đuôi trụi lủi.

Chỉ có Nữ Oa bản tôn là đỡ hơn một chút, mặc dù nàng không bị thương nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi vẻ mỏi mệt, trận chiến với Thông Thiên giáo chủ lần này đã khiến nàng hao tổn quá lớn.

Với thần thông chân lý sinh mệnh của Tịch, đúng ra vết thương của bọn họ có thể lành lại ngay lập tức, nhưng ở miệng vết thương của bọn họ đều có ngọn lửa đen thiêu đốt.

Ngọn lửa đen này là khắc tinh của chân lý sinh mệnh, trước kia Tịch bị ngọn lửa đen này quấn lấy cũng phải mất rất nhiều thời gian mới giải quyết hết được, bây giờ đang lúc chiến đấu kịch liệt, nó không có thời gian để làm việc này.

Huống chi lồng giam do cột tím biến thành này chính là lồng giam Bất Pháp mà Khư dùng chân lý giam cầm hóa ra.

Trong lồng giam Bất Pháp, thực lực của bọn họ đều suy yếu hơn phân nửa!

Thông Thiên giáo chủ đứng trên một cây cột tím, nhìn xuống mấy người bị thương ở bên dưới, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Ta có thể cho các ngươi một cơ hội, gia nhập tộc Vô Không ta, thần phục ta”

Khư – kẻ xây dựng lồng giam Bất Pháp – nghe vậy thì sắc mặt hơi sầm xuống.

Thông Thiên giáo chủ rất lợi hại, nhưng trong việc hàng phục bốn người này, Khư cũng có công lao rất lớn.

Hơn nữa lập trường của Khư hoàn toàn khác với Thông Thiên giáo chủ, sở dĩ bọn họ bắt tay hợp tác hoàn toàn là để chống lại Lê Sơn, giải quyết Lê Sơn xong xuôi sẽ đến lượt bọn họ chiến đấu.

Hiện tại Thông Thiên giáo chủ lại muốn Lê Sơn thần phục, Khư sao có thể đồng ý?

“Thông Thiên giáo chủ, hai ta hợp tác đánh hạ Lê Sơn, những người này có thể giết chứ không thể hàng” Khư dứt khoát nói.

Ai ngờ Thông Thiên giáo chủ lại ngoảnh đầu nhìn Khư một cái, cười lạnh: “Vì sao ta lại phải nghe lời ngươi?”

“Bắt bọn họ, ta cũng có công lao” Khư nghiêm mặt uy hiếp: “Nếu ta thu lại lồng giam Bất Pháp, chỉ sợ Thông Thiên giáo chủ cũng sẽ gặp phiền toái”

Thông Thiên giáo chủ có lợi hại đến mức nào cũng khó có thể chống lại hai cổ thần hỗn độn, cộng thêm bản tôn của Phục Hy và Nữ Oa thì lại càng không thể.

“Lồng giam Bất Pháp này đúng là rất lợi hại, nhưng không phải chỉ có một mình ngươi biết” Thông Thiên giáo chủ không thèm để ý lời uy hiếp của Khư, vươn tay vỗ vào không trung một cái, bốn trong số mười sáu cây cột đột nhiên vươn lên, nhốt cả Khư vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận