Bách Luyện Thành Thần

Chương 2087: Thái Dương Tinh Hỏa

Đông Phương điện được thiết kế rất độc đáo, toàn bộ đều được tạo thành từ một loại lưu ly trong suốt, mỗi khi bước chân lên sẽ sinh ra gợn sóng màu đỏ nhạt, giống như bước đi trên mặt hồĐông Phương Thái Thanh tiến vào, bước đi dọc theo một hành lang dài và hẹp.

Ở cuối hành lang là một cánh cửa nhỏ.

Ông ta đẩy cánh cửa ra, thấy trước mặt là một chiếc ghế màu xám trắng thật lớn. Đông Phương Thuần Quân đang nằm trên đó, trong tay cầm một ly rượu. Rượu trong ly hệt như máu tươi, mùi hương ngọt ngào quyết rũ từ trong ly lan tỏa khắp cung điện.

“Bịch!”

Đông Phương Thái Thanh quỳ trên mặt đất, không nói một lời.

“Thế cục thắng chắc, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại” Đông Phương Thuần Quân nói.

“Là lỗi của ta” Đông Phương Thái Thanh cúi đầu lên tiếng.

Đông Phương Thuần Quân nhìn xuống Đông Phương Thái Thanh từ trên cao, cười lạnh bảo: “Ngươi chẳng qua chỉ hộ tống Đông Phương Quỷ tiến vào vùng đất Đạo Tranh mà thôi, thậm chí toàn bộ quá trình ngươi còn không được nhìn thấy, lỗi này có tính thế nào cũng không thể đổ hết lên đầu ngươi!”

Đông Phương Thái Thanh cũng chỉ dẫn đầu đoàn người mà thôi, chứ không thể nào tham gia Đạo Tranh. Thế nhưng Đông Phương Thái Thanh vẫn vô cùng áy náy, ông ta khó có thể chấp nhận thất bại như vậy.

Từ đầu tới cuối, kế hoạch của Đông Phương gia có thể nói là không chút sơ hở…

Cho tới bây giờ Đông Phương Thái Thanh vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc là sai sót ở đâu, sao đám người kia lại thoát khỏi sự truy sát của ác ma?

Chuyện này không thể nào giải thích nổi!

Thấy Đông Phương Thái Thanh cúi gằm mặt, Đông Phương Thuần Quân đặt hai chân lên mặt đất, thân hình cao to đứng dậy khỏi ghế. Ông ta đổ ly rượu đỏ như máu xuống mặt đất, thản nhiên nói: “Chuyện mà Đông Phương gia chúng ta có thể nghĩ tới, chưa chắc Vũ Thái Bạch lại nghĩ không ra”

“Ta không rõ” Đông Phương Thái Thanh cất tiếng.

“Hóa thân của nỗi sợ mà vùng đất Đạo Tranh tạo ra có ký ức của riêng mình, nếu bọn họ gọi ra một hóa thân nỗi sợ cực mạnh để phục vụ cho bản thân thì sao?” Đông Phương Thuần Quân hỏi.

Nghe tới lời của thánh nhân, Đông Phương Thái Thanh chợt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Tuy ta không rõ bọn họ gọi ai ra để làm hóa thân nỗi sợ của mình, nhưng bây giờ cũng chỉ có cách giải thích này mà thôi” Đông Phương Thuần Quân tiếp tục: “Hơn nữa, vị thuyền trưởng kia vốn đã đứng ở phía đối lập với chúng ta, nếu như hắn phát hiện ra thân phận của La Chinh rồi chủ động giao truyền thừa lại cho thằng nhóc đó thì chúng ta cũng không thể nào ngăn cản. Cho nên Thái Thanh, ngươi không có gì phải áy náy, nếu thành công thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thất bại cũng không cần quá nóng lòng. Ngươi đứng lên đi”

“Vâng” Đông Phương Thái Thanh đứng dậy.

Lời nói của Đông Phương Thuần Quân khiến trong lòng ông ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Tên cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia vốn đã đứng về phe La Chinh, nếu như đối phương nhất định muốn La Chinh lấy được truyền thừa của vùng đất Đạo Tranh thì ai có thể ngăn cản?

“Thế nhưng lần này Kiếm tộc…” Đông Phương Thái Thanh nói tiếp.

Ông ta vừa mở miệng đã bị Đông Phương Thuần Quân ngắt lời.

Đông Phương Thuần Quân cười lạnh một tiếng: “Sớm muộn gì Kiếm tộc cũng sẽ nghiêng về phía Vũ Thái Bạch, chẳng qua tốc độ nhanh hơn tưởng tượng của ta thôi. Nếu bọn họ đã gấp không chờ nổi như vậy thì đừng có trách ta, vài điều rồi sẽ phải đổi thay…”

***

Một ngày ở Thần vực gồm mười hai canh giờ.

Trong một ngày này, quả cầu lửa khổng lồ được gọi là “mặt trời” kia từ phía cực Đông Thần vực từ từ mọc lên, chiếu sáng khắp mặt đất.

Nó lướt qua Thần vực với tốc độ cực nhanh.

Khi mặt trời đi qua biển Thời Gian, thời gian tại Thần vực vừa đúng chính Ngọ.

Sau mấy canh giờ, mặt trời sẽ đi đến cực Tây, cũng chính là bầu trời bên trên Nhược Mộc, khi ấy cũng là lúc hoàng hôn.

Vùng đất không chiến tranh, đỉnh Nhược Mộc, thần thành Hóa Kiếm…

Kiếm Vô Ngân, Kiếm Lôi Đình, Vũ Thái Bạch và một số người nữa cùng ngước mắt nhìn bầu trời giống như những bức tượng.

Khi mặt trời tỏa ánh chiều tà, Kiếm Vô Ngân cất tiếng: “Đến lúc rồi, ta dẫn ngươi đi lên”

La Chinh gật đầu.

Sau đó Kiếm Vô Ngân giữ chặt La Chinh, thân hình hai người bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất ngay trước mắt Vũ Thái Bạch và La Yên.

Vũ Thái Bạch cũng có thể mang theo La Chinh bay thẳng lên không trung, nhưng Vũ Thái Bạch là đại viên mãn, khoảng cách dịch chuyển tức thời còn kém xa Kiếm Vô Ngân. Mà mặt trời vốn là một quả cầu lửa di chuyển tốc độ cao, không thể nắm chắc thời cơ một cách chuẩn xác nên cuối cùng vẫn đành làm phiền thánh nhân ra tay.

La Chinh chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, ngay sau đó hắn đã ở trên bầu trời.

“Vù vù vù…”

“Gió mạnh quá!”

Từng cơn gió mạnh lướt qua vun vút giống như dao nhỏ cứa qua mặt, cho dù thân thể La Chinh rắn chắc hơn người nhưng những cơn gió này vẫn có thể để lại trên người hắn những vệt trắng nho nhỏ!

Mặt trời trên đỉnh đầu đã phóng đại gấp mấy lần trước tầm mắt La Chinh, giống hệt một quả cầu lửa siêu to khổng lồ.

“Tiếp!”

Kiếm Vô Ngân thoáng nhìn qua vị trí hiện tại của mình rồi lại kéo theo La Chinh, tiếp tục thi triển dịch chuyển tức thời.

Sau lần dịch chuyển tức thời thứ hai, La Chinh lại đến gần mặt trời thêm mấy lần!

Đưa mắt nhìn xuống, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất không chiến tranh…

Nơi ấy có hình bán nguyệt, còn Nhược Mộc khổng lồ thì như một con bạch tuộc bằm trong một “hồ nước nhỏ”. Từ độ cao này nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé.

Sau khi Kiếm Vô Ngân mang theo La Chinh tiến hành dịch chuyển tức thời lần thứ ba, từng ngọn lửa nóng rực hóa thành lưỡi kiếm sắc bén không tuân theo quy tắc từ bên trên phóng thẳng xuống!

Đây là Thái Dương Tinh Hỏa.

Thái Dương Tinh Hỏa tổng cộng chia làm ba tầng, nhưng dù chỉ là Thái Dương Tinh Hỏa tầng ngoài cũng đã đủ để đốt cháy vạn vật!

Nếu là chân thần tầm thường có lẽ đã không chịu nổi từ lâu.

Bọn họ còn cách mặt trời một đoạn khá xa, Kiếm Vô Ngân còn có thể chịu đựng, nhưng ông sợ La Chinh không chịu được. Ông bèn đưa tay phóng ra một lớp màng sáng, định bao phủ quanh người La Chinh.

Song, ngay vào lúc này, trên thân thể La Chinh bắt đầu sáng lên từng mảnh Phạn văn màu vàng nhỏ bé, bắt đầu hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa.

“Lấy Thái Dương Tinh Hỏa để tôi luyện thân thể?” Kiếm Vô Ngân ngạc nhiên ra mặt: “Ngươi dám hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa!”

Ngay cả Kiếm Vô Ngân cũng không dám hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa này về cho mình sử dụng. Sự cuồng bạo của ngọn lửa này ngay cả thánh nhân cũng không thể thuần phục, vậy mà thằng nhóc này lại đang điên cuồng hấp thu?

Trong Thần vực từng có một truyền thuyết kể rằng trong mặt trời có tồn tại một cung điện khổng lồ, ai có thể đi vào cung điện trong mặt trời thì người đó có tư cách thống trị Thần vực.

Vào thời đại thánh nhân vừa mới biến mất, thần dân còn ngu dốt lạc hậu, chỉ có vài người ít ỏi được phong thánh, có một vài thánh nhân còn thực sự khiêu chiến với mặt trời.

Kết quả sau cùng đều như nhau, bị mặt trời đốt thành tro tàn… Cũng may các thánh nhân có thể thông qua vũ trụ để khiến bản thân bất tử bất diệt, cuối cùng vẫn có thể phục hồi như cũ.

Song, từ đó về sau, không còn thánh nhân nào cố gắng tới gần mặt trời nữa.

Kiếm Vô Ngân nhìn La Chinh không hề ngại ngần gì hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa, trong lòng cảm thấy hết sức kinh hãi.

Nếu hắn đã hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa một cách đói khát như vậy thì ông cũng dứt khoát dừng lại giữa không trung, để La Chinh hấp thu đủ mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận