Bách Luyện Thành Thần

Chương 2794: Thạch Khâu Vương Giả

Cánh tay phải này có sức mạnh cực kỳ đáng sợ, lúc nó đẩy về phía La Chinh khiến một đoạn không gian bị cong theoMột tiếng “rầm” vang lên, La Chinh bị chưởng này đẩy ngang ra ngoài.

“Soạt…”

Hắn bị đẩy bay, lê trên mặt đất tạo thành một rãnh dài, sau đó đâm thẳng vào một trong những kiến trúc khổng lồ.

Kiến trúc này tên là “Thừa Kiếm Điện”, là nơi luyện kiếm của nhóm con cháu dòng chính trong Thái Đích Cung.

Sau cú va chạm khủng khiếp ấy, La Chinh đã khiến Thừa Kiếm Điện thủng một lỗ lớn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ai dám đánh nhau trong Càn Luyện Cung?”

“Hình như là Phượng Ca đường muội…”

Tiếng động lớn này lập tức thu hút sự chú ý của đám con cháu dòng chính đang tu luyện trong Càn Luyện Cung. Rất nhiều người ồ ạt đi ra khỏi Thừa Kiếm Điện, nhìn cảnh đổ nát ở bên ngoài mà trợn mắt há mồm.

Phượng Ca nhìn đống đổ vỡ kia với ánh mắt lạnh nhạt. Nàng cho rằng trúng chưởng này của nàng thì La Chinh không chết cũng phải trọng thương!

Diễm Phi vẫn không nói câu nào, bà nhìn La Chinh bị vùi trong đống đổ nát kia, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.

“Soạt!”

Đống đổ vỡ đột nhiên rung lên, một tảng đá lớn bị lật tung, sau đó một bóng người đen sì chui từ trong đó ra.

Phượng Ca thấy La Chinh đen thui đứng trước mặt mình thì đồng tử cũng hơi co lại.

Tín vật Bỉ Ngạn của nàng tên là “Thạch Khâu Vương Giả”.

Tộc Thạch Khâu là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, chúng sinh ra và lớn lên từ những tảng đá lớn, sau khi thành niên mới có thể tách ra khỏi tảng đá, khá giống với “Thạch Thần” trong truyền thuyết.

Cường giả của chủng tộc này được gọi là “Thạch Khâu Vương Giả”.

Để lấy được tín vật Bỉ Ngạn này mà Thái Nhất Thiên Cung đã đào xới Thập Tam Trọng Thiên mấy chục năm, gần như san bằng cả một ngọn núi lớn trong Thập Tam Trọng Thiên mới có thể tìm ra được.

Tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm này cực kỳ mạnh, mà quan trọng nhất là nó còn có thể trưởng thành. Sau khi “Thạch Khâu Vương Giả” trưởng thành có thể hóa thành “Thạch Khâu Thánh Giả”, khi ấy uy lực mà tín vật Bỉ Ngạn này có thể phát huy ra sẽ tăng thêm mấy chục lần!

Đương nhiên, muốn “Thạch Khâu Vương Giả” trưởng thành thì nhất định phải đến “Thạch Khâu thần miếu” ở Thập Nhị Trọng Thiên. Đối với Phượng Ca mà nói thì đây là chuyện cực kỳ xa xôi.

Cú đánh mà Phượng Ca vừa dùng Thạch Khâu Vương Giả đánh ra phải đạt đến sáu trăm thần quân lực!

Bản thân Phượng Ca không thể gánh chịu nổi sức mạnh bậc này, tất cả đều do tín vật Bỉ Ngạn gánh chịu… Thế nhưng cú đánh ấy lại không hề khiến La Chinh tổn hại chút nào.

Dung dịch phong thạch màu đen dần dần biến mất khỏi thân thể La Chinh, ẩn vào trong xương cốt của hắn. Chỉ lát sau La Chinh đã khôi phục lại bình thường.

La Chinh cũng không ngờ cô gái này lại khó giải quyết như vậy… Quả không hổ là dòng chính của Thiên Cung!

Dù vậy, La Chinh cũng không dự định lùi bước. Những chuyện khác đều có thể thương lượng, riêng chuyện người phụ nữ của mình phải chịu khổ thay mình thì hắn không thể chịu nổi.

“Vù!”

Trường kiếm Hữu Tuyết xuất hiện trong tay, hắn lại lao về phía Phượng Ca một lần nữa.

Ánh kiếm lấp lóe như lưỡi rắn, khi mới vọt tới một nửa thì trường kiếm trong tay lại hóa thành gió táp mưa rào.

“Cửu Thiểm Phân Quang!”

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Vô số ánh kiếm màu trắng bung ra từ tay hắn, dồn dập lao về phía Phượng Ca từ mọi hướng.

“Trò mèo!”

Phượng Ca khịt mũi khinh thường, tay ngọc khẽ lắc một cái. Từng chuôi trường kiếm bắn từ trong chiếc nhẫn Tu Di của nàng ra ngoài.

“Tạch tạch tạch tạch!”

Mười lăm cánh tay trái của Thạch Khâu Vương Giả nhanh chóng nắm lấy những thanh trường kiếm kia.

Mười lăm cánh tay, mười lăm thanh trường kiếm!

“Chém!” Phượng Ca khẽ thốt lên một chữ.

Mười lăm thanh trường kiếm bắt đầu điên cuồng vung lên. Khoảng cách giữa chúng rất gần nhau, thậm chí có vài thanh trường kiếm còn được vung theo một quỹ tích trùng lặp, vậy mà trong lúc khua khoắng qua lại không hề va chạm vào nhau lần nào. Tất cả đều ngay ngắn và có trật tự!

Toàn bộ đường kiếm hóa thành một tấm màn màu bạc bao quanh Phượng Ca.

“Keng keng keng…”

Dù Cửu Thiểm Phân Quang của La Chinh ập đến như bão tố, nhưng không một ánh kiếm nào có thể đột phá tấm màn màu bạc này!

Song, La Chinh không hề có ý định bỏ cuộc, kiếm trong tay hắn càng lúc càng nhanh hơn!

“Trời ạ! Tốc độ nhanh quá!”

“Thực lực của Phượng Ca lại tăng rồi…”

“Tên nhóc khiêu chiến với Phượng Ca là ai? Hình như không phải người của Thái Đích Cung chúng ta”

Con cháu dòng chính trong Thái Đích Cung dõi theo trận đấu không rời mắt.

Tuổi tác của Phượng Ca gần như nhỏ nhất trong số họ, nhưng tiềm lực thì lại ở hàng mạnh nhất. Cộng thêm Phượng Ca được Đông Hoàng sủng ái nên chẳng ai dám xem thường nàng.

Thực lực mà Phượng Ca thể hiện ra quả thực vượt xa những người cùng cấp. Dù có bỏ qua việc nàng có tín vật Bỉ Ngạn rất mạnh là “Thạch Khâu Vương Giả” thì những người cùng cảnh giới cũng không phải đối thủ của nàng.

“Màn kiếm này…”

La Chinh vẫn công kích như vũ bão, trong mắt lóe lên một tia sáng. Cơ thể hắn thuận thế hơi nghiêng về phía trước, sau đó chui thẳng vào trong tấm màn được tạo thành từ kiếm này! Cùng lúc đó, vằn đen ngoài thân thể hắn bắt đầu xuất hiện và bao phủ lấy toàn thân.

“Keng keng keng…”

Những thanh trường kiếm kia chém vào người La Chinh như chém vào sắt thép nguyên chất, không thể nào đâm xuyên qua cơ thể của hắn được.

Thấy La Chinh tới gần mình, Phượng Ca cũng hơi giật mình. Nàng liên tục dời bước, cả cơ thể tựa như đang di chuyển trên mặt nước, liên tục lùi lại phía sau. Hành động này khiến La Chinh luôn bị bao phủ trong màn kiếm.

“Keng keng keng keng keng keng…”

Mấy hơi thở sau, cơ thể La Chinh đã bị chém mấy chục nghìn nhát kiếm, vậy mà trên thân thể hắn lại không thấy bất cứ vết thương nào!

Các “điện hạ” lớn lớn nhỏ nhỏ của Thái Đích Cung thấy cảnh này cũng phải há hốc miệng.

Từ nhỏ, dòng chính của núi Thái Nhất đã được tiếp nhận nên giáo dục vượt xa người thường, tầm mắt không phải chỉ cao bình thường. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng khó tin này, họ vẫn phải trợn mắt há mồm.

Cơ thể đen sì đang chịu đựng từng nhát chém của màn kiếm kia có còn là người không?

Dù tốc độ lui lại của Phượng Ca rất nhanh, nhưng tốc độ của La Chinh vẫn nhanh hơn một bậc. Cuối cùng hắn đã xông qua màn kiếm!

Phượng Ca đã dự tính được điều này từ trước, thế là nàng lại xoay tay phải một cái. Tay phải của Thạch Khâu Vương Giả ở phía trên lập tức đập thẳng về phía La Chinh.

Trong mắt Phượng Ca, dù thân thể của La Chinh vô cùng rắn chắc, có thể chịu được sự gọt giũa của màn kiếm nhưng chắc chắn không thể nào chống lại được sức mạnh của Thạch Khâu Vương Giả!

“Vù!”

Tay phải của Thạch Khâu Vương Giả đập mạnh từ trên xuống.

Rất hiển nhiên, sức mạnh mà bàn tay khổng lồ này bộc phát đã lên đến cực hạn. Không gian ở bên dưới liên tục vỡ nát, hóa thành từng mảnh vụn màu bạc.

“Chút sức mạnh này… Chút sức mạnh này…”

La Chinh cắn chặt răng, khuôn mặt trở nên dữ tợn. Sức mạnh của Lực Thần Đồ Đằng cũng được điều động một cách điên cuồng.

“Tên nhóc này định làm gì vậy?”

“Sức mạnh của Thạch Khâu Vương Giả có thể nói là đã đạt cực hạn của Sắc Giới!”

“Chắc sức mạnh cực hạn cũng phải vượt qua một nghìn thần quân lực ấy chứ? E là thằng nhóc này sẽ bị ép thành thịt vụn”

Nhóm con cháu dòng chính trong Thái Đích Cung thấy La Chinh định cứng đối cứng thì trong ánh mắt đều toát lên vẻ thương hại. Muốn chống chọi trực diện với sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm như “Thạch Khâu Vương Giả” thì chẳng khác nào đang tìm đường chết.

La Chinh đứng yên tại chỗ, giơ tay đập thẳng về phía tay phải của Thạch Khâu Vương Giả, sức mạnh Bỉ Ngạn đột nhiên bùng nổ trong cú đấm này.

(Hết tập 161)
Bạn cần đăng nhập để bình luận