Bách Luyện Thành Thần

Chương 2174: Chênh lệch

Trừng Úy ôm theo phẫn nộ xông lên, từng chiêu đều là lối đánh liều mạng, làm gì có chút nào nương tay?Thanh kiếm trúc kia hóa thành một đường ánh kiếm xanh biếc, điên cuồng xoáy nhanh về phía Cung Lộ.

Cung Lộ thì chỉ bị động chạy trốn, trong lòng muốn ngẫu nhiên đánh trả một lần nhưng chỉ dẫn đến sự hung tàn áp chế từ Trừng Úy.

“Leng keng, leng keng, leng keng!”

Kiếm trúc dài mấy trăm trượng chém trúng mạch đao, phát ra tiếng vang rung trời.

Cung Lộ vừa lui về phía sau bừa luống cuống ngăn chặn hơn mười kiếm, cuối cùng để lộ một kẽ hở nghiêm trọng.

Ánh mắt Trừng Úy lóe lên, bắt lấy kẽ hở này, chém thẳng một kiếm về phía Cung Lộ.

“Ầm ầm ầm…”

Cung Lộ thấy mình chẳng tránh được bèn huy động ánh sáng vàng quanh thân thể, khiến nó bùng lên hừng hực. Gã định dựa vào độ cứng của Hiên Viên Hoang Thể để chống đỡ nhát chém này.

Khi Trừng Úy cầm thanh kiếm trúc thoạt nhìn như rất nhẹ chém lên người mình, Cung Lộ mới nhận ra suy nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào.

“Phập!”

Kiếm trúc bộc phát ra sức chém sắc bén, ánh sáng vàng quanh thân thể Cung Lộ như bị bẻ gãy và nghiền nát. Gã chỉ cảm thấy cánh tay phải lạnh toát, cánh tay dài đến mấy nghìn mét đã bị chặt đứt.

Cánh tay vừa đứt lìa, sức mạnh hoang thần ẩn chứa trong đó cũng bắt đầu tiên tan và nhanh chóng thu nhỏ lại, không biết đã bay đến tận xó nào.

“Ta nhận thua! Nhận thua!” Cung Lộ lớn tiếng kêu lên.

Gã buông mạch đao, quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập xuống tạo ra hai cái hố to.

Nếu còn không chịu thua, sợ rằng kết cục của gã cũng giống như Thượng Long, bị Trừng Úy chém chết.

Dù Cung Lộ đã nhận thua nhưng Trừng Úy vẫn không nương tay.

Dưới sự phẫn nộ điên cuồng, hắn ta chỉ một lòng muốn giết người. Thế nhưng, nhát kiếm này sắp sửa chém xuống đầu tên kia thì đột nhiên khựng lại, không thể tiến thêm…

Không biết Điêu Viễn xuất hiện đằng sau hắn ta từ bao giờ, thân hình lớn bằng Trừng Úy, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy kiếm trúc.

“Trở về đi, hắn đã nhận thua, ngươi thắng” Điêu Viễn thản nhiên nói.

Tuy trên lôi đài không tính toán chuyện sinh tử, nhưng Cung Lộ đã quỳ xuống nhận thua. Nếu Trừng Úy vẫn lấy đi tính mạng của gã sẽ khiến tộc Hiên Viên phản ứng dữ dội, đây không phải điều mà tộc Xi Vưu muốn thấy.

Trước khi xuất phát, Tử Ngọc cũng đã nhận được mệnh lệnh từ Phù Nhị – phụ thân của nàng.

Cố gắng đừng xung đột với tộc Hiên Viên, cho dù thua cũng không sao.

Trong mắt người bị lưu đày, cốt tháp Thiên Nam đã không còn quan trọng nữa, mà điều quan trọng là La Chinh.

Dù sao La Chinh cũng đã biết cách rời khỏi nhà tù này…

Lần này để La Chinh đi cùng Tử Ngọc ra ngoài chẳng qua là để hắn đi trải nghiệm mà thôi.

Trừng Úy dần tỉnh táo lại, hừ lạnh một tiếng với Cung Lộ đang run lẩy bẩy: “Coi như ngươi may mắn!”

Hắn ta lập tức cùng Điêu Viễn trở lại, còn Cung Lộ cũng tìm lại cánh tay bị chém đứt của mình rồi lủi thủi trở về phía tộc Hiên Viên.

Trận thứ ba, Trừng Úy thắng.

Nhờ hắn ta mà cuối cùng tộc Xi Vưu cùng tìm về một chút mặt mũi.

Mà người bên tộc Hiên Viên thì trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ thận trọng.

“Thực lực của Trừng Úy quả nhiên không tầm thường” Một trưởng lão mặt đen của tộc Hiên Viên nói.

Một trưởng lão khác nghi hoặc lên tiếng: “Đúng là thực lực của Trừng Úy không tệ, nhưng lúc ở trên đồng hoang Vạn Cổ, hắn cũng không thể nào lấy một địch ba được. Cho dù hắn thực sự thắng được ba người Vân Ngang, Đồng Văn và Mậu Thạch thì cũng không thể nào đánh chết bọn họ, đến mức không một người nào có thể trở về…”

“Hẳn là có điều bí ẩn nào đó, chỉ là chúng ta không biết” Trưởng lão mặt đen nhíu mày nói.

Cơ Mi cười khẩy: “Mặc kệ là có điều bí ẩn hay là thật sự có thực lực, chúng ta vẫn cứ dựa theo kế hoạch ban đầu. Hạ Vân, ngươi xuất chiến, nếu Hạ Vân thất bại hì Hạ Phong xuất chiến”

Trong tộc Hiên Viên, hai huynh muội Hạ Vân và Hạ Phong là nhân vật số hai số ba sau Tiên Trạch.

Trước lúc Tiên Trạch trở nên nổi bật thì Hạ Vân và Hạ Phong vẫn luôn là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của tộc Hiên Viên. Chỉ là Tiên Trạch đột nhiên xuất hiện, ánh hào quang chói ngời che khuất ánh sáng của hai huynh muội nhà này.

Trong mắt Cơ Mi, chỉ cần có Tiên Trạch tọa trấn ở đây, tộc Hiên Viên căn bản không cần lo lắng.

Tộc Hiên Viên bọn họ nhất định phải chiến được cốt tháp Thiên Nam!

“Vâng, đại trưởng lão!”

Cô gái áo xanh thi lễ với Cơ Mi. Nàng ta chính là Hạ Vân mà Cơ Mi nói ban nãy.

“Vân Nhi, phải cẩn thận” Phía sau Hạ Vân, ca ca Hạ Phong lên tiếng dặn dò.

Đối mặt với Trừng Úy, Cung Lộ gần như không có cơ hội đánh trả, điều này khiến Hạ Phong có hơi lo lắng. Hắn ta sợ muội muội nhà mình lỡ gặp phải điều gì không hay.

“Vân Nhi đã biết” Hạ Vân mỉm cười, nói.

“Nếu không địch nổi thì lập tức nhận thua” Hạ Phong lại bổ sung một câu.

“Xì…”

Tiên Trạch đang ngủ ở bên cạnh nhịn không được mà bật cười: “Hạ Phong, ngươi hèn nhát quá rồi đấy. Còn chưa đánh mà đã muốn chịu thua?”

“Liên quan gì tới ngươi?” Hạ Phong lạnh lùng đáp.

Trong tộc Hiên Viên có rất nhiều người không thích Tiên Trạch, thế nhưng người này quá tài năng, tất cả mọi người đều nhường hắn ta.

Nhưng từ trước tới nay Hạ Phong chưa bao giờ bằng mặt với hắn ta.

Tiên Trạch cũng không tức giận, chỉ cười hơ hơ hai tiếng: “Mong là cuối cùng đừng xin ta ra cứu giúp” Dứt lời, hắn ta trở mình, lại tiếp tục nằm trên mặt đất.

Trận thứ tư, Trừng Úy tiếp tục xuất chiến.

Sau ba tháng tu luyện trong động Nạp Hoang, tu vi của Trừng Úy đã tiến bộ đáng kể, nhưng vẫn có một sự chênh lệch nhất định so với Mão Tuyết.

Nói một cách nghiêm túc thì hắn ta lợi hại hơn Cung Lộ một chút, nhưng chênh lệch thực sự thì lại không lớn như những gì trận chiến thể hiện, chẳng qua là Cung Lộ tự mình luống cuống cho nên mới không có sức chống trả…

Mà thực lực của Hạ Vân thì mạnh hơn nhiều so với Cung Lộ.

Đối mặt với những đòn tấn công điên cuồng của Trừng Úy, nàng ta vừa tự lùi về phía sau vừa đánh trả, không hề hoảng loạn bối rối.

Đến khi khí thế liều mạng của Trừng Úy tiêu tan sạch sẽ, Hạ Vân tức khắc nắm thế chủ động và dần dần chiếm thế thượng phong. Thanh kiếm mỏng màu đen tuyền trong tay nàng ta giống như một con rắn không xương, tạo thành một lồng giam nhốt chặt Trừng Úy vào bên trong.

Trong khi đó, Trừng Úy tựa như một con thú bị nhốt, mặc kệ hắn ta có liều mạng như thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.

“Trừng Úy huynh sắp thua rồi, hắn không phải đối thủ của cô gái kia” La Chinh nheo mắt nhìn hai người khổng lồ chém giết, thản nhiên nói.

“Hạ Vân lợi hại thật đấy…” Mão Tuyết chớp chớp cặp mắt to tròn.

Tử Ngọc, Điêu Viễn, Kỷ Sưởng thấy Hạ Vân thể hiện thực lực, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Bọn họ không ngờ hoang thần trẻ tuổi của tộc Hiên Viên lại trưởng thành nhanh như vậy!

Theo trình tự xuất chiến, Hạ Vân chắc chắn không phải người mạnh nhất, nhưng thực lực thể hiện ra thì lại vượt xa Trừng Úy.

Ngay cả Mão Tuyết cũng chưa chắc có thể theo kịp nàng ta, huống chi tộc Hiên Viên còn có hai người nữa. Lẽ nào tộc Xi Vưu ta chỉ có thể trông cậy vào La Chinh thôi sao?

Tử Ngọc vừa nghĩ thầm vừa lặng lẽ nhìn La Chinh đứng cạnh mình. Đúng lúc này, ánh mắt của Điêu Viễn và Kỷ Sưởng cũng dồn về đây.

Có lẽ suy nghĩ của các vị trưởng lão đều giống nhau, trên mặt đều hiện lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.

(Hết tập 130)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận