Bách Luyện Thành Thần

Chương 3887: Hấp thu

Tòng cách đây rất lâu, Ác đã từng thử nuốt sạch Tòng. Ở thế giới ngăn thứ mười một, ngăn thứ chín và ngăn thứ tám, mỗi nơi Ác đã thử một lần, hiển nhiên kết quả luôn là thất bạiLần này Tòng không ra mặt nữa mà trao năng lực của mình cho một kẻ loài người, đây trở thành cơ hội lớn nhất cho Ác.

Mặc dù Ác không sợ gì Tòng, nhưng cứ bị Tòng đuổi giết mãi vẫn khiến gã hết sức bực bội. Nuốt hết năng lực của Tòng thì gã sẽ chỉ cực một lần này thôi rồi từ đây, gã sẽ nhàn nhã suốt đời!

La Chinh còn chưa chuẩn bị xong cho đợt phản kích tiếp theo thì cơ thể đã bị từng con đỉa đâm xuyên qua.

“Soạt, soạt…”

Hắn cảm thấy Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể mình đang trôi đi thật nhanh.

“La Chinh, tách khỏi hắn!” Khởi Nguyên Thần Huyết lớn tiếng nhắc nhở.

Từ trước khi thức tỉnh là Khởi Nguyên Thần Huyết đã rất chống đối việc bản thân mình bị chia nhỏ ra rồi, nói chi đến bây giờ Hàng Cách Giả đang muốn hấp thu nó toàn bộ, sao nó chịu để yên chứ?

“Được!”

La Chinh bèn dùng lực toàn năng để “di dời” mình đi chỗ khác.

Cách thức dịch chuyển này rất được ưu tiên trong vùng đất sơ khai, thậm chí ngay cả gợn sóng không gian cũng không sinh ra, tốc độ cũng nhanh đến khác thường.

“Vụt…”

Chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã đi đến phía bên kia của vùng đất Tuyệt Táng.

“Dịch ch…”

La Chinh đang định nói thì trên mặt toàn là vẻ kinh ngạc. Quả thật hắn đã dịch chuyển đi một khoảng xa đến mấy chục triệu dặm, thế mà Hàng Cách Giả gần như đồng bộ hoàn toàn cùng với hắn, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn ở tư thế mặt đối mặt. Những “con đỉa” dài nhỏ trên người gã không hề rời khỏi người La Chinh và vẫn đang hấp thu Khởi Nguyên Thần Huyết từng chút một.

“Cái này…”

La Chinh khẽ cắn môi, lại dịch chuyển đi lần nữa. Song tình hình vẫn không thay đổi chút nào, Hàng Cách Giả vẫn ở phía đối diện La Chinh.

“Vùng vẫy vô ích…”

Hàng Cách Giả vừa hấp thu vừa cười nhạo. Năng lượng Cực Thái mà gã sử dụng đã bao trùm lên khắp không gian trong vùng đất Tuyệt Táng, dù La Chinh có di chuyển đến hướng nào thì gã cũng có thể “đồng bộ như thần”, cho nên thoạt nhìn cả hai như hòa làm một thể, còn trên thực tế chỉ là gã nhanh đến mức không thể nhận ra được.

“Ù…”

La Chinh không phục nên dịch chuyển liên tục bảy, tám lần. Song lần nào cũng vậy, hắn không thể nào thoát khỏi Hàng Cách Giả!

“Chặt đứt ngươi!”

Hai mắt La Chinh trợn to, trên không trung xuất hiện một vầng trăng non.

“Nhất Lệnh Phá Trảm!”

Đây cũng là thần thông tìm ra được từ trong ký ức, La Chinh điên cuồng phóng năng lượng vô hạn tuyệt đối ra, thúc đẩy uy lực của Nhất Lệnh Phá Trảm đến mức cao nhất.

Vầng trăng non trên bầu trời nở to ra với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã mở rộng từ chiều dài ban đầu là vài trăm dặm, giờ đây lên đến mấy tỷ dặm!

Vầng trăng non to lớn treo trên vùng đất Tuyệt Táng trông hùng tráng vô cùng, đáng tiếc không còn mấy người có dịp thưởng thức cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Mọi người trong Tiên Phủ cũng không biết tình hình trận chiến hiện giờ giữa La Chinh và Hàng Cách Giả đang như thế nào. Lê Sơn, Quy Khư Mộ Địa, Thần Vực đều đã biến mất, cả nhóm đang chìm đắm trong không khí thê lương. Dù sao ở đó còn có người nhà, bạn bè, người cùng tộc… của họ, bây giờ những khu vực ấy đã bị hủy diệt hoàn toàn, toàn bộ thế giới hỗn độn chỉ còn lại mười mấy người bọn họ. Cảm giác cô liêu xưa nay chưa từng có dần dâng lên trong lòng họ.

“Mau nhìn kìa, mặt trăng!” La Niệm chỉ lên trời, nói.

“Là La Chinh đang ra tay ư?” La Tiêu lo âu lên tiếng.

“Chắc là ca ca, vẫn chưa phân thắng bại…” La Yên nói.

Vầng trăng non to lớn gần như che trời lấp đất, trông chấn động vô cùng.

Trong khi những người khác để ý đến vầng trăng non này thì Nữ Oa lại không hứng thú lắm, nàng vẫn im lặng, ánh mắt hướng về phía Lê Sơn.

Dù La Chinh đã gắng sức mang Lê Sơn đi khỏi thế giới mẹ nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị hủy diệt.

Đây là vận mệnh rồi…

Trong lòng Nữ Oa bỗng sinh ra ý nghĩ này.

Nàng cảm thấy mình như một con côn trùng giãy giụa vô số lần, bay có cao có tốt đến đâu thì cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc bị rơi vào kết cục đã định sẵn.

“Roạt…”

Vầng trăng non to lớn kia chém xuống, mục tiêu chính là “con đĩa” ở giữa Hàng Cách Giả và La Chinh.

Mặc dù trăng non rất lớn nhưng lại mỏng như lưỡi dao. Trong khoảnh khắc khi trăng non chém xuống, nó bắt đầu thu nhỏ lại, toàn bộ năng lượng Cực Thái đều tập trung vào một đường, có thể tưởng tượng lực phá hoại sẽ khủng khiếp nhường nào.

Nhưng Hàng Cách Giả chỉ vươn tay ra đẩy nhẹ về phía trăng non, một kết giới vô hình đã trùm lên gã và La Chinh.

“Kít…”

Đường chém của trăng non chạm vào kết giới trong suốt, âm thanh bén nhọn quanh quẩn giữa hư không.

Thông thường, vô hạn đối đầu với vô hạn sẽ không mang lại kết quả gì, bởi thanh mâu mạnh nhất sẽ không phá nổi tấm khiên mạnh nhất.

Trước đây lúc La Chinh đứng trong Tiên Phủ là như vậy, bây giờ Hàng Cách Giả phóng kết giới ra cũng là kết quả như vậy.

“Chém nhát nữa!”

La Chinh vẫy tay, càng có nhiều vầng trăng non xuất hiện và lơ lửng trên không. Chúng như những múi quýt khổng lồ vây quanh La Chinh và Hàng Cách Giả, sau đó lần lượt chém tới nhưng tất cả đều vô dụng…

“Trạng thái phân tán!”

La Chinh không còn cách nào khác đành chủ động phân giải toàn bộ thân thể của mình ra. Đây là năng lực mà chỉ có chủ nhân của vùng đất sơ khai mới có, trạng thái này sẽ được kích hoạt sau khi người đó bị đánh giết. Bây giờ La Chinh buộc phải chủ động tiến hành, làm vậy không khác nào đang tự sát.

Nhưng khoảnh khắc khi cơ thể hắn tan rã ra, một lực trói cực mạnh trải rộng ra khắp người hắn. Vì thế, thân thể La Chinh chỉ vỡ ra chứ không tản đi.

“Ha ha ha ha ha…” Hàng Cách Giả cười lạnh.

Mỗi một cử động của La Chinh đều nằm trong vòng tính toán của gã. Dù cả hai có sức mạnh giống nhau nhưng đây vẫn không phải là một trận chiến ngang cơ.

Chỉ trong thoáng chốc, Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể La Chinh đã bị hấp thu hết sạch, hắn chỉ còn lại một bộ túi da trống rỗng chầm chậm trôi nổi giữa không trung.

“Phừng…”

Hàng Cách Giả nhìn thoáng qua túi da kia, một ngọn lửa lập tức bùng lên đốt cháy túi da không còn một mảnh.

“Vô hạn chồng lên vô hạn thì vẫn là vô hạn… Sức mạnh không tăng lên, chẳng qua đã giảm được một mối phiền phức, cảm giác rất tốt”

Sáu đôi mắt của Hàng Cách Giả lóe lên tia sáng xanh, thể hiện ra tâm trạng thoải mái của gã lúc này.

“Ù…”

Thân thể gã bỗng biến mất rồi trực tiếp xuất hiện bên trong Tiên Phủ.

Lúc mọi người nhìn thấy Hàng Cách Giả xuất hiện, lòng của họ lập tức lạnh tanh.

Nếu La Chinh còn sống thì nhất quyết sẽ không để mặc cho Hàng Cách Giả đi vào Tiên Phủ, bây giờ Hàng Cách Giả đã đến đây, điều này có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.

“Phụ thân ta đâu!” La Niệm nắm chặt tay lại, hỏi.

“Chết rồi, đã trở thành một phần của ta” Hàng Cách Giả đáp.

“Ngươi… lừa ta!”

La Niệm bỗng quát to, sau đó dùng tốc độ khó mà tin nổi để đến gần Hàng Cách Giả, đấm một cú lên mặt gã.

Sức mạnh bộc phát ra từ thân thể mạnh nhất Thâm Không là rất lớn, cú đấm vừa rồi xuyên thấu qua Hàng Cách Giả, có thể tác động đến cả một khoảng mấy triệu dặm sau lưng gã. Thế nhưng gã vẫn đứng lù lù bất động ở đó, thậm chí còn chẳng dịch chuyển lấy một cọng tóc.

La Niệm cũng không để ý đến những chuyện đó, cậu đấm liên tiếp mấy chục cú về phía Hàng Cách Giả như đang xả giận.

Hoa Thiên Mệnh, La Yên, Nữ Oa, Phục Hy, Lê Lạc Thủy đều không ra tay. Sức mạnh của tất cả mọi người hợp lại cũng không bằng một phần trăm triệu của Hàng Cách Giả, tấn công kiểu này chỉ phí sức mà thôi.

Hàng Cách Giả bỗng vươn một tay ra kìm cổ tay La Niệm lại rồi nhẹ nhàng bẻ đi, hành động đơn giản như ngắt một quả nho. Cánh tay La Niệm lập tức tách lìa khỏi thân thể cậu.

Hàng Cách Giả nói: “Chỉ với chút sức mạnh này ư, ngay cả gãi ngứa cho ta cũng không xứng. Tên yếu kém…”

Ngay lúc Hàng Cách Giả đang châm chọc La Niệm thì bên ngoài cơ thể gã bỗng xuất hiện từng dấu đấm đen sì, giống như những cú đấm này là dấu vết do La Niệm đánh ra. Không những thế, những “dấu đấm” này còn đang không ngừng mở rộng, trên thân thể gã còn xuất hiện rất nhiều vết rạn như đang muốn tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận