Bách Luyện Thành Thần

Chương 3348: Sắp xếp

“Thông qua Tinh Môn trong tòa lâu đài băng kia là có thể đi tới Tam Thập Nhị Trọng Thiên, có điều Tinh Môn nhắm vào sinh linh bên trong Hỗn Độn, không biết ngươi có thể thông qua hay không” La Chinh nói với người khổng lồ đầu trọcMỗi một Tinh Môn ứng với một chủng tộc, chỉ có người của tộc đó mới có thể phi thăng từ bên trong Tinh Môn. Nhưng người khổng lồ đầu trọc là tộc nhân tộc Bàng Hạo, có lẽ không có Tinh Môn riêng, chắc hẳn tộc nhân tộc Nguyên Linh đã thông qua thủ đoạn khác đưa người khổng lồ đầu trọc xuống dưới.

Ngoài chuyện đó ra, người khổng lồ đầu trọc còn đối mặt với một vấn đề khác, hắn ta đã trở thành Thiên Chủ của Ngọc Thắng Thiên. Dựa theo quy tắc của Bỉ Ngạn, một khi trở thành Thiên Chủ thì sẽ vĩnh viễn bị trói buộc ở trọng thiên này. Thế nhưng La Chinh và Phượng Ca đều lần lượt trở thành Thiên Chủ nhưng lại không bị trói buộc, điều này khiến La Chinh vô cùng nghi hoặc, không biết người khổng lồ đầu trọc này có đãi ngộ như vậy hay không.

Người khổng lồ đầu trọc gật đầu, bước tới một bước, hất bay nóc của lâu đài băng, từng Tinh Môn xếp hàng chỉnh tề bên trong. Hắn ta đưa ngón tay ra cào một phát đã túm những Tinh Môn ở bên trong ra, ném xuống mặt băng.

“Những thứ này nhỏ như thế, ta chui vào kiểu gì?” Người khổng lồ đầu trọc cau mày nói.

“Bước thẳng vào Tinh Môn là được” La Chinh nói.

Tinh Môn tương tự như cửa truyền tống, cho dù thân thể lớn bao nhiêu cũng có thể đi vào. Cho dù là Tinh Môn của những chủng tộc có dáng người khổng lồ như tộc Uyên Linh cũng không xê xích bao nhiêu so với Tinh Môn của nhân tộc.

Người khổng lồ đầu trọc nhìn chằm chằm Tinh Môn, bước một bước vào trong đó!

“Vù…”

Cả người hắn ta trực tiếp bị hút vào Tinh Môn, bên trong Tinh Môn bắt đầu hiện ra ánh sáng màu trắng.

“Hình như hắn ta bước vào Tinh Môn của tộc Nhĩ Thử, chuyện này… được không đây?” Lý Bôi Tuyết hỏi.

La Chinh nhún vai: “Cho dù được hay không thì cũng chỉ có thể để chính hắn tự thử nghiệm thôi!”

Dọc theo đường đi, La Chinh trao đổi với người khổng lồ đầu trọc không ít. Sau từng vòng chiến đấu, hắn và người khổng lồ đầu trọc cũng thành lập một tình hữu nghị nhất định, chủ đề nói chuyện cũng phong phú hơn nhiều, đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nhân cơ hội để La Chinh nói một vài vấn đề.

Tên của người khổng lồ đầu trọc là “Ba Phàm”, đương nhiên, tên hắn ta phát âm phức tạp hơn thế này nhiều.

Điều khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn thất vọng chính là tộc nhân tộc Bàng Hạo dường như là một chủng tộc vô cùng nguyên thủy, tuy “Ba Phàm” có thể đọc được Phạn văn nhất định, nhưng tổng thề mà nói hiểu biết về thế giới Huyền Lượng không nhiều…

Hắn ta chỉ biết là tộc Bàng Hạo quản lý mười ngọn núi lớn, mỗi ngọn núi đều mênh mông vô biên, hắn ta quanh năm sống trên đỉnh một ngọn núi, một lần trong quá trình đi săn lạc vào Bỉ Ngạn. Còn việc những chủng tộc, địa vực, văn hóa,… khác của thế giới Huyền Lượng, hắn ta chẳng biết gì. Thứ Ba Phàm hiểu rõ nhất chỉ e chính là kỹ xảo săn thú và các loại dã thú trong núi. Những dã thú kia La Chinh cũng gặp rồi, chính là mấy con quái vật bị nhốt trong Lãnh Ngục.

Nghe thấy câu trả lời này, La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều hơi thất vọng. Bây giờ thứ duy nhất xác nhận được là bên ngoài Tam Thập Tam Trọng Thiên là một vùng núi liên tiếp, tộc nhân của Ba Phàm cư trú tại đây, những thứ khác thì không biết gì cả.

Có điều ngay khi La Chinh hỏi về con “Tinh Không Giác Côn” bảy màu kia, trên mặt Ba Phàm lập tức hiện lên vẻ sùng kính, hắn ta nói với La Chinh rằng “Tinh Không Giác Côn” là thánh thú của tộc nhân tộc Bàng Hạo bọn họ, mỗi khi thánh thú xuất hiện, bất kể tộc nhân tộc Bàng Hạo đang làm gì, đại tế ty của tộc Bàng Hạo cũng sẽ dẫn tất cả tộc nhân dâng lễ quỳ lạy. Nhưng con thánh thú này chưa từng hạ xuống, chỉ bay tới bay lui trên bầu trời.

Những chủng tộc nguyên thủy dễ hình thành nên tín ngưỡng, theo như phán đoán của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ e giữa tộc nhân tộc Bàng Hạo và bản thân Tinh Không Giác Côn không có mối liên hệ nào, chẳng qua là Tinh Không Giác Côn vì một vài nguyên nhân nào đó vẫn luôn bay lượn trên bầu trời Tam Thanh Thiên, rong chơi trên mười ngọn núi lớn đó, tộc nhân tộc Bàng Hạo lại xem nó như tín ngưỡng của mình.

Đó cơ bản là tất cả tin tức mà La Chinh nghe được từ miệng Ba Phàm…

“Vù vù vù!”

Tinh Môn của tộc Nhĩ Thử bỗng nhiên chấn động kịch liệt, bỗng phun ra một luồng sáng trắng, thân thể của Ba Phàm trực tiếp từ bên trong Tinh Môn bắn ra ngoài, “ầm” một tiếng nện xuống mặt băng cách đó không xa, sau khi lăn mấy vòng mới bò dậy.

“Thất bại…”

Ánh mắt của Lý Bôi Tuyết và Phượng Nữ chợt lóe lên. Bọn họ đã sớm dự đoán ra tình huống này, tiến vào từ Tinh Môn của tộc Nhĩ Thử, có thể phi thăng lên mới là gặp quỷ!

“Ta không phi thăng lên” Ba Phàm sờ đầu trọc của mình.

La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Vậy thử đổi Tinh Môn khác xem sao”

Ba Phàm nghe theo ý kiến của La Chinh, lại bước vào một Tinh Môn khác…

Kết quả không có gì khác biệt, vẫn bị bắn ra.

Sau khi hắn ta đổi mấy Tinh Môn liên tiếp, La Chinh mới thở dài nói: “Xem ra phải dùng cách khác mới có thể đưa ngươi lên”

“Cách gì?”

Trên mặt Ba Phàm lộ ra vẻ không biết phải làm sao, không lúc nào hắn ta không muốn trở về tộc của mình, không muốn ở lại bên trong Bỉ Ngạn.

“E rằng phải tìm ở chỗ tộc Nguyên Linh rồi” La Chinh nói.

“Ta không thể tới Tam Thanh Thiên” Ba Phàm vội la lên.

“Nhưng ta có thể, ta sẽ giúp ngươi đi tìm cách bước vào Tam Thanh Thiên” La Chinh nói.

Nghe thấy câu trả lời này, trên mặt Ba Phàm lộ ra vẻ cảm kích: “Vậy, vậy ta có thể làm những gì?”

“Giúp chúng ta cai quản Ngọc Thắng Thiên, áp chế tộc Nguyên Linh” La Chinh nói.

Trong khi Ba Phàm đi càn quét, tộc Nguyên Linh lựa chọn tạm thời rút lui, ngoài những Ngũ Hành Linh Nô bị Ba Phàm đánh chết, đám còn lại cũng trở về bên trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên.

Tuy lâu đài băng bên trong Ngọc Thắng Thiên bị càn quét sạch không còn một mống, nhưng một khi Ba Phàm rời đi, tộc Nguyên Linh nhất định sẽ đào đất ngoi lên. Nếu Ba Phàm vẫn luôn ở lại chỗ này, đương nhiên là có thể giúp đỡ Nhân tộc dần dần nắm Ngọc Thắng Thiên trong tay!

Trước đây La Chinh đã có ý nghĩ này, có điều nếu Ba Phàm có thể phi thăng, hắn cũng không có cách nào giữ hắn ta ở lại.

Bây giờ dưới tình huống bản thân Ba Phàm không có cách nào rời đi, đương nhiên hắn muốn lợi dụng thêm chuyện này, để báo đáp lại, La Chinh sẽ giúp hắn ta tìm cách phi thăng lên tầng trời cao hơn.

Đôi mắt to lớn của Ba Phàm chớp mấy cái, gật đầu đồng ý. Tuy tộc Bàng Hạo là chủng tộc cực kỳ nguyên thủy, nhưng Ba Phàm cũng không ngu, hắn ta biết La Chinh sẽ không vô duyên vô cớ giúp mình, giống như hắn ta giúp La Chinh cũng là bởi vì La Chinh và mình có cùng kẻ địch, có giá trị lợi dụng với nhau.

“Phượng Nữ, ngươi lại ở lại bên trong Ngọc Thắng Thiên giúp đỡ Ba Phàm được không?” La Chinh nghiêng đầu nói với Phượng Nữ.

Nói là để Phượng Nữ giúp đỡ, trên thực tế là do Phượng Nữ nắm trong tay, dù sao ở đa số thời điểm Ba Phàm chỉ có thể đảm nhiệm vị trí của một tên côn đồ mà thôi.

Phượng Nữ không từ chối, chỉ là hơi chần chừ nói: “Nhưng ta không giao tiếp được với hắn ta”

Bây giờ người có thể giao tiếp bình thường với Ba Phàm chỉ có một mình La Chinh.

“Không sao, ta sắp xếp chuyện đó là được, hắn sẽ nghe theo lệnh của ngươi” La Chinh khẳng định.

Việc Ba Phàm muốn là đánh chết tất cả tộc nhân tộc Nguyên Linh tiến vào Ngọc Thắng Thiên, hoặc là “dị tộc” mà Phượng Nữ nhận định, chỉ cần mệnh lệnh đơn giản là có thể hoàn thành, cũng không cần giao tiếp quá phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận