Bách Luyện Thành Thần

Chương 3382: Không đành lòng

Tại tầng dưới chót, danh tiếng của La Chinh rất vang dội. Nhưng tại Tam Thập Nhị Trọng Thiên lại có rất ít tin tức của hắn. Tộc Nguyên Linh hiểu rất rõ về La Chinh, nhưng chúng sẽ không truyền tin tức về hắn cho những chủng tộc thuộc hạ. Vì thế đám tộc nhân của tộc Tử Vân mới ngạc nhiên như vậy“Đúng là thú vị” Tên cường giả Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân kia đánh giá La Chinh một lượt: “Vòng hỗn độn này cấm Lực Phạt Thánh Thể Chân Ý, đáng lẽ thân thể của các ngươi không vào được mới đúng. Loài người, ngươi làm thế nào mà vào được?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” La Chinh hơi nhún vai.

Hắn vừa nói xong thì mấy tên tộc nhân của tộc Tử Vân ở bên cạnh vọt tới. Kẻ dẫn đầu tỏ ra cao ngạo nói: “Loài người, Hô trưởng lão của tộc ta hỏi ngươi là vinh hạnh của ngươi. Tốt nhất ngươi hãy thành thật trả lời đi, nếu không…”

Con người trong vòng hỗn độn này cực ít gây chú ý. Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, rất nhiều Thánh Hồn cảnh giống như Cam Cao Hàn đều có thể nói cụp đuôi mà đối nhân xử thế. Tên tộc nhân của tộc Tử Vân này cũng chẳng coi La Chinh ra gì.

“Nếu không thì sẽ thế nào?” La Chinh cười hỏi.

“Nếu không…” Tên kia đột nhiên ngừng lại.

Tộc nhân tộc Tam Mục sợ tộc nhân tộc Tử Vân là vì tộc nhân tộc Tử Vân có cách giày vò bọn họ. Nhưng người của Thái Nhất Thiên Cung vẫn nằm trong sự bảo hộ của Bình Dịch Thiên, tộc Tử Vân chẳng có cách nào đối phó với Thái Nhất Thiên Cung.

“Nếu không sau vòng hỗn độn này, ta sẽ khiến Thái Nhất Thiên Cung các ngươi biến mất khỏi Bình Dịch Thiên” Hô trưởng lão của tộc Tử Vân trầm giọng nói.

Sự uy hiếp trắng trợn này đã hấp dẫn sự chú ý của các sinh linh Bỉ Ngạn khác ở đây. Ngay cả những sinh linh Bỉ Ngạn của tộc Tam Mục cũng nhìn La Chinh với ánh mắt kinh ngạc. Trong đám sinh linh Bỉ Ngạn này, có một số sinh linh Bỉ Ngạn khá tốt. Không ngờ những Thánh Hồn cảnh này lại dám phản bác tộc Tử Vân. Thế chẳng phải là tìm tới cái chết sao?

Cam Cao Hàn đứng im lặng bên cạnh một lúc lâu, lúc này đột nhiên cười “ha ha ha ha”.

Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn có địa vị cực cao trong Thái Nhất Thiên Cung, gần với Đông Hoàng và lão Anh. Nhưng mỗi lần tiến vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên, bọn họ đều phải nuốt cục tức vào trong lòng.

Từ trước tới nay, bọn họ không dám tranh chấp với những chủng tộc Bỉ Ngạn khác là vì sự phát triển lâu dài của Thiên Cung. Lúc nào họ cũng dùng khuôn mặt cười để đáp lại tất cả. Lúc xông vào thần miếu cũng phải cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của những chủng tộc Bỉ Ngạn kia.

Vừa rồi, khi tộc Tử Vân muốn làm khó, Cam Cao Hàn còn nghĩ tới nghĩ lui xem ứng phó như thế nào. Bây giờ, Đông Hoàng và lão Anh đều bị bọn chúng nhốt. Thái Nhất Thiên Cung và tộc Nguyên Linh đã tỏ rõ sự đối lập từ lâu.

Dưới sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, xin tha và tỏ ra đáng thương cũng chẳng có nghĩa lý gì.

“Hô trưởng lão của tộc Tử Vân” Cam Cao Hàn bước lên phía trước: “Dù sao ngươi cũng là một Bất Hủ cảnh, thế mà đầu óc lại chẳng thông minh chút nào nhỉ?”

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói của Hô trưởng lão vốn rất trầm thấp, bây giờ trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Mặt của đám người tộc Tử Vân cũng lập tức bao phủ một tầng sương lạnh. Chỉ là một linh hồn của Nhân tộc thì có tư cách gì nói với Bất Hủ cảnh như vậy?

Thực lực của Cam Cao Hàn kém xa đối phương, nhưng già rồi nên cũng là nhân vật lão luyện, cảnh tượng hoành tráng gì mà ông chưa thấy qua? Ông vẫn chậm rãi nói: “Tại thế giới mẹ, văn minh Nguyên Linh đã ra tay với Thiên Cung của bọn ta mấy lần, đáng tiếc lần nào cũng bị bọn ta phá giải một cách dễ dàng. Mối thù giữa bọn ta và tộc Nguyên Linh là thù không đội trời chung. Tộc Tử Vân các ngươi cũng chỉ là một tộc lệ thuộc vào tộc Nguyên Linh mà thôi. Bây giờ, nếu bọn ta nhận thua, các ngươi có thể bảo tộc Nguyên Linh tha cho bọn ta một lần được à?”

Mặc dù tộc Tử Vân nương tựa vào tộc Nguyên Linh, nhưng trong đám thuộc hạ của tộc Nguyên Linh thì chúng không phải chủng tộc Bỉ Ngạn mạnh nhất, tiếng nói cũng chẳng có chút trọng lượng nào.

Những lời này của Cam Cao Hàn lại khiến Hô trưởng lão nghẹn lời. Khuôn mặt ngựa kia run run: “Ngươi… Ngươi muốn chết à!”

“Muốn chết? Ngươi đường đường là cường giả Bất Hủ cảnh, muốn làm cho dương hồn nhỏ yếu này của ta tan thành mây khói cũng là chuyện không khó nhỉ?” Cam Cao Hàn đáp lại.

“Vù!”

Thân thể cao gầy của Hô trưởng lão đột nhiên nhảy lên một cái, xoay tròn trên không trung một vòng. Thanh đao bản rộng màu tím trong tay lão ta bắn ra một luồng sức mạnh đáng sợ, cách không chém về phía đầu của Cam Cao Hàn.

Ông không hề né tránh, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Khi lưỡi đao kia sắp chạm tới trán của Cam Cao Hàn thì đột nhiên dừng lại. Nhát đao phách thiên trảm địa (*) này chẳng có chút hiệu quả nào, tất cả sức mạnh đều bị quy tắc trong Phạm Độ Thiên tiêu trừ hết. Cuộc chiến ở bề mặt thanh đồng này chẳng có chút ý nghĩa nào.

(*) Phách thiên trảm địa: chém ngang bầu trời, bao phủ mặt đất. Ý chỉ một sức mạnh vô cùng lớn.

Hô trưởng lão cũng hiểu rõ vì sao lại như vậy. Nhưng lão ta ra tay một mặt là vì tức giận, mặt khác là muốn thị uy với Thái Nhất Thiên Cung.

Sau khi thu đao về, Hồ trưởng lão lại uy hiếp một lần nữa: “Hy vọng các ngươi vĩnh viễn không gặp người của tộc Tử Vân bọn ta ở thế giới dưới tranh, nếu không ta chắc chắn sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh. Đi thôi!”

Dưới sự dẫn đầu của Hô trưởng lão, đám người của tộc Tử Vân rời đi.

Lúc này, đột nhiên một giọng nói lại vang lên: “Chờ một chút”

La Chinh chậm rãi bước ra.

Đám người của tộc Tử Vân đồng loạt quay người lại, nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng.

Bọn chúng đã uy hiếp bằng lời nói, nhưng lại chẳng làm gì người của Thiên Cung nên chắc chắn trong lòng rất tức giận. Từng ánh mắt sắc như lưỡi đao, hận không thể cắt nát La Chinh.

“Ta muốn biết ai là người vào bức tranh bất hủ của tộc Tử Vân” La Chinh mỉm cười: “Lúc đó xin các vị chăm sóc ta”

Đương nhiên La Chinh không muốn bọn chúng chăm sóc thật. Đây là một cách thức tuyên chiến khác mà thôi.

Mắt Hô trưởng lão đột nhiên sáng lên. Lão ta quên mất tên nhãi này có thể treo thân thể ở đá Tam Thanh. Nếu hắn treo thêm linh hồn nữa là có thể vào bức tranh bất hủ rồi.

“Hay lắm!” Mặt Hô trưởng lão trở nên nghiêm túc: “Ô Đãng!”

Tên tộc nhân của tộc Tử Vân tên Ô Đãng kia bước ra.

Lần này, tộc Tử Vân phái ra tổng cộng sáu người vào bức tranh bất hủ. Ô Đãng là người đứng đầu trong sáu người này. Trên người gã có mười khắc ấn, năm khắc ấn Thánh Hồn, năm khắc ấn Kiếp Cốt. Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, gã thuộc về thể chất cực kỳ ưu tú.

Ô Đãng híp mắt cười: “Nếu ngươi đã lên tiếng, Ô Đãng ta sẽ nhớ kỹ. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt”

Trong mắt năm tên tộc nhân của tộc Tử Vân đứng sau lưng Ô Đãng cũng lộ ra vẻ bất thiện. Hiển nhiên bọn họ muốn nhớ kỹ dáng vẻ của đối thủ La Chinh này.

Đám người của tộc Tam Mục đứng cách đó không xa, thấy cảnh này trên mặt người nào người nấy tràn đầy kinh ngạc, nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại được.

“Phi Dục, mặc dù người này có ân cứu mạng con, nhưng báo ân là một chuyện, ta thấy con nên lượng sức mà làm…” Tộc trưởng Cửu Thiên hạ giọng nói với Phi Dục.

Phi Dục cũng tỏ ra bất đắc dĩ: “Ông nội, con biết rồi…”

Tuy cậu biết La Chinh có bản lĩnh phi phàm, nhưng trước khi bức tranh bất hủ mở ra, hắn đối đầu với tộc Tử Vân là chuyện không lý trí.

Điều càng làm Phi Dục khó hiểu hơn là các trưởng bối của Thái Nhất Thiên Cung cũng giống như vậy. Dù ông nội vừa rồi đã dặn bản thân như thế, nhưng Phi Dục không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Nếu vừa có thể bảo vệ chính mình vừa có thể giúp đỡ La Chinh một chút thì cậu cũng bằng lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận