Bách Luyện Thành Thần

Chương 2111: Bộ lạc

La Chinh nhận miếng hoang cốt từ tay thiếu niên, quan sát một hồiTrong cánh đồng hoang vu do xương cốt hình thành này có đủ các loại xương muôn hình vạn trạng, những khúc xương này đều không sợ bị khí hỗn độn ăn mòn nhưng lại không có gì đặc biệt.

Duy chỉ có miếng hoang cốt này ẩn chứa sức mạnh đặc biệt, quả thực khiến La Chinh cảm thấy hiếu kỳ.

Mà nói đi cũng phải nói lại…

Bất kể là thiếu niên trước mặt hay là con người còn chưa được khai sáng trí khôn, bọn họ đều không có tu vi cao thâm nhưng lại không sợ khí hỗn độn.

Lẽ nào bọn họ cũng được tính là “sinh linh vượt cấp”? Cũng tức là Thiên Ma ngoại vực?

Hiện tại cũng không phải thời điểm để suy nghĩ những việc này. Khi hắn vừa cất hoang cốt đi, thiếu niên kia liền lanh lợi đứng dậy khỏi mặt đất, nói: “Đại tiên có thể bay, vậy có thể đưa ta rời khỏi nơi này được không?”

Hiện tại La Chinh cũng cần tìm hiểu cái nơi kỳ quái này bèn lập tức đồng ý, liền ôm thiếu niên này bay về phía trước.

“Ngươi thường đến đây tìm loại hoang cốt này?” La Chinh hỏi.

Thiếu niên gật đầu: “Vâng!”

“Đối với ngươi thì nơi này quá nguy hiểm” La Chinh thản nhiên nói.

Đối với La Chinh thì đám “người” bò trên mặt đất kia chỉ như con sâu cái kiến, thế nhưng chúng lại có thể giết chết thiếu niên này một cách dễ dàng.

Vì mấy miếng hoang cốt này mà liều mạng, dường như có phần không đáng.

Thiếu niên cười nhạt một tiếng: “Lần này là ta không cẩn thận, đi vào quá sâu trong đồng hoang Vạn Cổ này! Trước đây ta chỉ ở sát biên giới đồng hoang Vạn Cổ mà thôi! Chỉ là hiện nay người tìm kiếm hoang cốt càng lúc càng nhiều, ta đành phải đi vào sâu bên trong thử vận may!”

Thì ra nơi này gọi là đồng hoang Vạn Cổ, trong lòng La Chinh thầm nghĩ, lập tức hỏi tiếp: “Còn rất nhiều người cũng tìm kiếm hoang cốt giống như ngươi?”

“Đương nhiên, chúng ta kiếm sống bằng việc này mà!” Thiếu niên đáp không chút ngập ngừng do dự.

La Chinh lại tiếp tục hỏi về đề tài này, biết được vài điều sơ lược.

Thì ra sát biên giới đồng hoang Vạn Cổ còn có một bộ tộc, thiếu niên này chính là một thành viên thuộc bộ tộc kia.

Ở nơi này, muốn trở nên cường đại thì phải hấp thu sức mạnh từ trong hoang cốt.

Mục đích của thiếu niên này cũng là như vậy.

Tuy cánh đồng hoang Vạn Cổ này mênh mông rộng lớn, nhưng hoang cốt ở vùng biên giới đã trải qua vô số năm khai phá nên số lượng ngày một ít.

Thiếu niên này phải vô cùng mạo hiểm mới có thể đi vào sâu trong đồng hoang Vạn Cổ.

Đương nhiên, với lực chân của tên thiếu niên này, theo La Chinh thấy thì cái gọi là “chỗ sâu” kia cũng chả sâu là bao.

Dưới sự chỉ dẫn của thiếu niên, La Chinh bay dọc theo đồng hoang Vạn Cổ tiến thẳng về phía trước.

Sau đó không lâu, xương cốt trên mặt đất càng lúc càng thưa thớt, để lộ ra từng khoảnh đất đen rộng lớn, có lẽ đã đến vùng biên giới.

Giống như thiếu niên đã nói, càng đi ra bên ngoài đồng hoang Vạn Cổ thì số lượng “âm nhân” lại càng ít.

Trừ cái đó ra, La Chinh cũng bắt gặp một vài kẻ đang đào bới giữa một đống xương cốt, có vẻ như cũng đang tìm kiếm hoang cốt…

Bọn họ lại bay ra ngoài thêm một lúc, rời khỏi phạm vi đồng hoang Vạn Cổ, cuối cùng cũng thấy được một bộ lạc không lớn cũng không nhỏ.

“Đến rồi!” Thiếu niên chỉ vào bộ lạc và nói, trong mắt ánh lên sự giảo hoạt: “Đại tiên, chúng ta đi xuống thôi!”

La Chinh đồng ý với đề nghị của thiếu niên.

Xem ra những người ở đây cũng không biết bay, hắn đưa thiếu niên bay vào bộ lạc như vậy khó tránh khỏi quá gây chú ý.

Nơi này hoàn cảnh lạ lẫm, La Chinh buộc phải cẩn thận.

Dù sao Thiên Ma ngoại vực dưới đáy Hỗn Độn có thể giam cầm tất cả mọi thứ, e rằng cường giả thực sự dưới đáy Hỗn Độn còn mạnh hơn cả thánh nhân.

“Đại tiên đã tới nơi này, vậy xin hãy đến bộ lạc ta làm khách đi” Thiếu niên chân thành nói.

La Chinh khẽ gật đầu, sau đó nối gót thiếu niên đi vào bộ lạc.

Không ngờ hai người vừa đi qua đỉnh núi, tới gần cổng bộ lạc thì chợt bắt gặp một nhóm đàn ông thân hình vạm vỡ từ trong bộ lạc chạy ra. Trong tay những người này cầm gậy gỗ, xiên sắt, đá tảng, khí thế hung hăng xông về phía La Chinh và thiếu niên.

“Đồ sao chổi! Ngươi còn dám trở về!”

“Đã nói vậy rồi mà cái đồ sao chổi nhà ngươi còn dám quay về bộ tộc chúng ta!”

“Đừng nói gì cả, mau cút đi!”

Mục tiêu của bọn họ không phải La Chinh mà là thiếu niên bên cạnh.

Những người này vừa tức giận la mắng vừa nhào tới, có người quơ xiên sắt gậy gộc, có người thì ôm đá ném.

Thiếu niên hú lên một tiếng, lập tức trốn ra sau lưng La Chinh, thân thể còn run lẩy bẩy: “Đại tiên, đại tiên cứu mạng, những người này đều muốn mưu hại tính mạng của ta!”

La Chinh hờ hững liếc mắt nhìn thiếu niên một cái. Vẻ mặt, giọng nói, động tác của cậu ta đều tràn đầy sợ hãi, nhưng trong đôi mắt lại không có chút sợ sệt nào…

Ánh mắt con người là khó giả vờ nhất, tên nhóc này muốn lợi dụng mình.

Thiếu niên này đề nghị mình đáp xuống từ sớm, mục đích là làm cho những người này không nhìn thấy mình bay lượn trên không trung, cho nên những người trong bộ lạc này mới dám xông lên mà không chút kiêng dè.

Lông mày La Chinh nhíu chặt lại.

Tuy nhiên, khi đối mặt với một đám người đang xông tới, hắn vẫn nhẹ nhàng nâng tay. Một luồng sức mạnh bản nguyên vô hình bắt đầu ngưng kết.

“Vù vù vù vù…”

Tảng đá đang bay vụt trên không trung đột nhiên hóa thành một làn bụi mù.

Đám người đang vung gậy gộc, xiên sắt chỉ cảm thấy trong tay trống không, vũ khí của bọn họ cũng biến thành một làn bụi mù.

“Đại tiên thật lợi hại! Đại tiên giúp ta dạy dỗ bọn họ, đám người thối tha này ngày nào cũng bắt nạt ta, phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!” Vẻ sợ hãi giả tạo trên mặt thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đầy phấn khích.

Sắc mặt đám đàn ông kia bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Bọn họ thấy tên thiếu niên kia dẫn về một kẻ xa lạ cũng chẳng xem là chuyện gì to tát, không ngờ người này lại lợi hại như vậy, lại còn giúp đỡ tên thiếu niên kia.

“Ngươi, ngươi là ai?”

“Tại sao ngươi lại muốn giúp cái tên sao chổi này?”

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông tóc húi cua, gã vừa nhìn chằm chằm La Chinh vừa chất vấn.

La Chinh bình tĩnh nói: “Ta cũng không định giúp hắn, nhưng có chuyện gì thì các ngươi từ từ nói, không cần thiết phải làm vậy với một đứa trẻ”

Chuyện này vốn không liên quan gì tới hắn, huống chi La Chinh cũng không thích cảm giác bị người khác lợi dụng.

“Đứa trẻ?” Gã đàn ông để tóc húi cua lạnh giọng cười: “Từ khi người này tới bộ lạc của chúng ta, năm nào cũng có tai họa. Hắn chả phải phải trẻ con gì mà chính là một sao chổi sống, chỉ biết mang đến tai họa!”

“Anh bạn xa lạ, đây là chuyện riêng của bộ tộc chúng ta” Một người khác nói.

“Ta không phải tai họa gì hết!” Thiếu niên rướn cổ giải thích, trông có vẻ vô cùng đau khổ: “Tiểu Vân tỷ tỷ có thể chứng minh!”

“Hừ! Nếu không phải năm xưa Tiểu Vân tốt bụng thu nhận ngươi, bộ lạc chúng ta cũng sẽ không sa sút đến bước này… Hôm nay ngươi có làm gì cũng đừng hòng quay về bộ lạc!” Gã đàn ông tóc húi cua nói với vẻ mặt kiên quyết.

Đúng lúc này, một cô gái từ trong bộ lạc đi ra. Một giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền tới: “Nếu các ngươi không cho Phù Sơ về nhà, vậy ta và Phù Sơ rời khỏi bộ lạc này là được”
Bạn cần đăng nhập để bình luận