Bách Luyện Thành Thần

Chương 3580: Phục sinh

Đây là lần đầu tiên mà Đông Hoàng, lão Anh, Thắng Thiên Thử Vương cùng Dực Vương đặt chân đến Thượng Thanh Thiên. Đặc biệt là Dực Vương, mặc dù thực lực rất mạnh nhưng chưa từng tiến vào Thượng Thanh Thiên nửa bướcTheo lý thì bây giờ trong lòng họ phải vô cùng mong chờ mới đúng. Có điều bây giờ La Chinh đã chạy đi mất, ai nấy đều cảm thấy rất nặng nề nên đương nhiên cũng không còn lòng dạ nào nữa.

Suốt cả một ngày trời, mọi người đều thảo luận và đưa ra những khả năng La Chinh sẽ gặp phải sau khi rời khỏi con đường Than Khóc, cùng với cách thức làm sao để tìm ra La Chinh.

Mặc dù ngồi trong thôn trang mà bàn về việc này thì hơi có vẻ vẽ binh trên giấy, nhưng La Chinh quan trọng nhường nào không cần nói cũng biết.

Dù là Phục Hy hay Nữ Oa, họ đều hiểu rằng mọi hy vọng Chung Yên đều đang đặt hết trên người La Chinh, nếu có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng của hắn, họ tuyệt đối sẽ không do dự.

Sáu canh giờ trôi qua như một cái chớp mắt, con đường Than Khóc chìm trong bóng đêm lần nữa…

Nhóm Quỷ Quyệt lại phát ra tiếng kêu rên.

Vào đêm thứ ba, Nữ Oa vẫn kiểm đếm số lượng Quỷ Quyệt.

Lúc mới bắt đầu, nàng đếm được một trăm chín mươi tám con. Nhưng chỉ hai canh giờ sau, Nữ Oa chợt phát hiện một số Quỷ Quyệt trong con đường Than Khóc tự dưng lại sắp xếp thành hình dạng kỳ quái.

Bọn chúng quấn lấy nhau, tạo thành một hình tròn!

Sau đó có chút ánh sáng trắng xuất hiện trong hình tròn!

Kể cả Quỷ Quyệt lẫn ánh sáng trắng kia đều sáng lóa đến mức chói mắt, tựa như mặt trời trong đêm đen. Dù cách một lớp nhà lá thật dày mà mọi người vẫn thấy rõ được.

“Ánh sáng trắng đó là gì?”

“Ánh sáng đang lớn dần…”

Vừa thấy diễn biến của ánh sáng trắng, mọi người lập tức suy đoán.

Đến khi ánh sáng trắng không ngừng lớn mạnh và đạt đến kích cỡ của một Quỷ Quyệt, cả đám người đã hiểu ra.

Con Quỷ Quyệt kia sống lại rồi…

Lựa chọn của La Chinh là đúng.

Nếu trước đó họ ôm tâm lý cầu may mắn thì đúng là có thể bình yên vượt qua buổi tối thứ hai, song đến buổi tối thứ ba thì tuyệt đối không thể vượt qua!

Sau khi thiếu đi một căn nhà lá, tất nhiên Quỷ Quyệt sẽ phát hiện ra sự tồn tại của đoàn người bọn họ, và tất nhiên chúng sẽ bao vây tấn công bọn họ.

Đối mặt với hai trăm con Quỷ Quyệt, ngoại trừ đường chết thì bọn họ chẳng còn con đường nào khác.

“Tiếc là con Quỷ Quyệt kia không phải nhắm vào ta!” Lão Anh rất hối hận. Bà nguyện dùng cái mạng già của mình để đổi lấy sự an toàn cho La Chinh.

Điều này không phải chỉ vì nghĩ cho Chung Yên, mà còn vì nghĩ cho Lăng Sương nữa.

Lúc mọi người ở đây đang cảm thán, Dực Vương bỗng truyền thần thức đến: “Hình như đám Quỷ Quyệt này không có trí tuệ?”

Tất cả mọi người đều nhìn sang Dực Vương, không biết tại sao nó lại đi đến kết luận ấy.

Phải biết rằng, trước đây La Chinh đã giải mã ra đoạn đối thoại của đám Quỷ Quyệt, hiển nhiên chúng có tư duy. Huống chi chúng còn phục sinh lại đồng bạn của mình, vậy thì sao lại không có trí tuệ cho được?

“Sao lại nói như vậy?” Nữ Oa ngẩng đầu nhìn Dực Vương, hỏi.

“Hai trăm con Quỷ Quyệt bị thiếu một con mà chúng lại không biết” Dực Vương nói: “Hơn nữa, đám Quỷ Quyệt này đụng phải nhà lá không vào được là bỏ đi sang nhà lá khác ngay chứ không đi vào trong nhà lá kiểm tra. Kiểu làm việc như này… máy móc quá”

Nếu là một quần thể hoàn chỉnh, vậy trong bộ lạc bị thiếu mất một con Quỷ Quyệt, chúng không thể không có chút phản ứng nào mà hiển nhiên sẽ phải đi tìm.

Lúc trước mọi người đều không cảm thấy gì, nhưng vừa nghe Dực Vương nói vậy, họ cũng đã nhận ra điểm không ổn.

“Theo lời ngươi nói thì cũng đúng vậy thật” Phục Hy nhíu mày, nói: “Mỗi lần Quỷ Quyệt đến nhà lá, ta chỉ nhẹ nhàng ngăn chặn là chúng đã không vào nữa rồi, không có con nào vào kiểm tra cả…”

“Nhưng làm sao giải thích được việc chúng phục sinh đồng bạn của mình?” Huyết Sư đặt câu hỏi.

“Có lẽ phục sinh đồng bạn của mình là bản năng của chúng?” Dực Vương đưa ra giải thiết.

“Còn con Quỷ Quyệt nhập vào người La Chinh thì sao? Chẳng lẽ cũng không có trí tuệ? Không có trí tuệ thì tại sao nó phải trốn chạy?” Huyết Nha cũng hỏi.

Nữ Oa nghiêng đầu suy tư một chút rồi nói: “Sau khi con Quỷ Quyệt kia phát hiện chúng ta, biện pháp tốt nhất của nó không phải là nhập vào ai đó rồi chạy trốn, mà là trực tiếp đánh thức đám Quỷ Quyệt còn lại và bao vây tấn công chúng ta. Đúng là hành vi của chúng rất lạ…”

Nói tóm lại, biểu hiện của đám Quỷ Quyệt này thật sự khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Cả nhóm người bình yên vượt qua đêm thứ ba, sau đó rời đi nhà lá, lại đến lối vào con đường Than Khóc lần nữa.

Hai hàng rào vẫn đứng sừng sững ở hai bên trái phải, phía xa vẫn là làn sương trắng mờ mịt.

“Đi thôi, phía trước chính là Thượng Thanh Thiên.” Phục Hy nói bằng giọng rất tự tin.

“Các vị vẫn nên leo lên lưng ta đi, ta sợ có cái gì phiền phức canh giữ ở đoạn giao lộ của con đường Than Khóc” Dực Vương nhắc nhở.

Mặc dù họ đã thoát khỏi truy binh trong Thái Thanh Thiên, thoát được hai tên U Ảnh Chi Nhân, nhưng dấu ấn U Ảnh thì vẫn lưu lại trên người Nữ Oa cùng Đông Hoàng.

Dấu ấn U Ảnh này có thể kéo dài cả năm ngày, trong vòng năm ngày này, dù dùng bất kỳ phương pháp gì cũng không thể xóa bỏ nó.

Một khi bọn họ thông qua con đường Than Khóc và tiến vào Thượng Thanh Thiên, tất nhiên vẫn sẽ bị phát hiện.

“Dực Vương nói đúng lắm.” Nữ Oa gật gật đầu.

Thế là cả nhóm lại dời bước leo lên người Dực Vương, Dực Vương giang rộng hai cánh và bay vút về phía trước ở độ cao thấp.

“Vù vù vù…”

Sau khi qua được hàng rào, cả nhóm lại bay thêm một đoạn nữa trong làn sương dày đặc.

Hai hàng rào này là cửa vào và cũng là lối ra.

Ra ra vào vào chính là hai thế giới khác biệt.

Sau khi Dực Vương vọt ra khỏi sương trắng, một đầm lầy mấp mô xuất hiện trước mắt mọi người.

Đa số đầm lầy đều ẩn giấu nguy cơ to lớn, nhưng đầm lầy trước mặt họ đây lại là nơi quỷ quái nhất. Trong những khu đất trũng kia không chứa nước bình thường mà là máu.

“Đây là đầm lầy máu, diện tích lại lớn đến mức này rồi!” Trên mặt Nữ Oa toàn là vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt của ba tên thợ săn Bất Hủ khi nhìn thấy đầm lầy máu lại không thay đổi gì quá nhiều. Huyết Lang nói: “Cứ mỗi ba mươi năm một lần, đầm lầy máu sẽ mở rộng ra, ba mươi tiếp theo thì bắt đầu thu nhỏ lại. Bây giờ đang là giai đoạn mở rộng, nên nó kéo dài đến tận cửa ra vào của con đường Than Khóc cũng là chuyện thường thôi”

“Xem ra ba vị đã từng đi tới đầm lầy máu?” Phục Hy hỏi.

Huyết Lang cười mỉm có vẻ khá tự đắc: “Đâu phải chỉ là tới đây, chúng ta còn từng núp trong đầm lầy máu một quãng thời gian, cực kỳ quen thuộc đầm lầy này”

“Vậy thì mong ba vị thợ săn Bất Hủ hãy chỉ đường đi” Nữ Oa chắp tay với Huyết Lang.

“Việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra La Chinh” Huyết Nha nói.

Mục đích ban đầu của thợ săn Bất Hủ là để truy đuổi và tiêu diệt đoàn người La Chinh, mà nguyên nhân khiến họ bằng lòng gia nhập vào đội ngũ này cũng là vì La Chinh.

“Đúng vậy! Dực Vương từng nói có thể cảm ứng được Văn Minh Chi Khí, vậy không biết ngươi có cảm ứng được La Chinh?” Nữ Oa hỏi.

“Để ta thử xem”

Dực Vương nhắm hai mắt lại, một tia sáng xanh rì từ từ bay lên từ đỉnh đầu nó. Dù cách xa nhường nào, nó đều có thể kết nối với Văn Minh Chi Khí, bởi vì Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc khá đặc biệt, tương đương với một phần bản thể của nó.

“Ù…”

“Thanh Ngọc Chi Linh…” Giọng của Dực Vương truyền ra từ trong Văn Minh Chi Khí.

“Dực Vương!” Thanh Ngọc Chi Linh lập tức đáp lại.

“Có biết vị trí của La Chinh không?” Dực Vương hỏi.

“Sau khi ra khỏi con đường Than Khóc, hắn đã đi vào đầm lầy máu và chạy thẳng một mạch về hướng chính Bắc, đến giờ vẫn chưa dừng lại…” Giọng của Thanh Ngọc Chi Linh có hơi lo lắng. Rất hiển nhiên, tình trạng hiện tại của La Chinh cũng đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận