Bách Luyện Thành Thần

Chương 1990: Cô gái trên lưng trâu

Bốn cây thần lớn đứng sừng sững ở bốn góc đông tây nam bắc của Thần Vực, mỗi cây có một tư thế riêngĐông Phương gia dựa vào thần mộc Phù Tang mới có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh.

Nhược Mộc ở cực tây, lại sống ở Kiếm tộc xếp hạng hai trong đảo nổi của Thần Vực!

Tầm Mộc ở cực nam thì do giáo phái Huyền Nguyệt, điện Chiến Thần và lầu Thiên Hồn chiếm giữ. Ba thế lực này liên hợp lại, chính là gia tộc Huyền Nguyệt xếp thứ ba trong các đảo nổi của Thần Vực.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhà quyền thế của ba đảo nổi đứng đầu lại mạnh tới mức các nhà quyền thế bình thường khó có thể vượt qua. Bởi vì ba nhà quyền thế lớn này đều dựa vào ba cây thần mộc lớn trong Thần Vực, nền tảng vốn có không phải thứ nhà quyền thế bình thường có thể so được.

Còn Kiến Mộc ở cực bắc là một thần mộc thay đổi thất thường.

Cứ cách mỗi một khoảng thời gian, Kiến Mộc sẽ có thay đổi. Khi thì biến thành vùng băng tuyết, khi thì biến thành địa ngục lửa nóng chảy, căn bản không thích hợp để các tộc cư trú.

Mà trong kỷ nguyên thần này, Kiến Mộc đang diễn hóa ra từng luồng khí chết chóc nồng đậm, cho nên vùng đất của Kiến Mộc đã biến thành một vùng đất chết.

“Đất không chiến? Ý là sao?” La Chinh sửng sốt.

Hắn biết trong Thần Vực có bốn cây thần mộc lớn, nhưng bốn cây này đều đứng sừng sững ở vùng biên của Thần Vực, dĩ nhiên La Chinh không có cơ hội đi qua.

“Trong vùng đất của Nhược Mộc có một khả năng thần kỳ. Khi khả năng này được kích hoạt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ra tay” Tịnh Vô Huyễn trả lời.

“Không thể ra tay ở trong đó?” La Chinh hơi khó hiểu. “Nếu ra tay, sẽ bị trừng phạt sao?”

Không ít thần thành trong Thần Vực cũng không cho phép chiến đấu. Nếu chiến đấu sẽ bị bảng đá trừng phạt. Chuyện này không có gì hiếm lạ.

Tịnh Vô Huyễn cười cười: “Không phải như đệ nghĩ. Vùng đất không chiến vốn không thể chiến đấu. Nếu đệ tiến vào trong đó sẽ bị lây nhiễm một loại ý cảnh kỳ lạ, không thể ra tay với những người khác”

“Cho dù là thánh nhân cũng không ngoại lệ?” La Chinh hỏi.

“Đúng, thánh nhân cũng không ngoại lệ” Tịnh Vô Huyễn bổ sung: “Hiện tại, đệ không thể tưởng tượng ra cảm giác này, nhưng đi rồi đệ sẽ biết”

“Đất không chiến thật đặc biệt…” La Chinh lẩm bẩm.

Như Tịnh Vô Huyễn phân tích, thời điểm hắn tiến vào Thần Vực rất quan trọng, cha nhất định sẽ có chút tính toán với điều này. Vậy nếu cứ suy tính theo tuyến thời gian, bước tiếp theo hắn tất phải tham gia Đạo Tranh.

Hắn chỉ lo, không biết Vũ Thái Bạch và La Yên có nghĩ đến bước này hay không?

***

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Cấm địa núi Bất Chu là một vùng rộng lớn.

Dãy núi cao tới mười nghìn trượng này kéo dài hơn mười nghìn dặm, bao quanh một ngọn núi lớn khó có thể tưởng tượng theo từng vòng, từng vòng.

Ngọn núi lớn bên trong chính là núi Bất Chu tiếng tăm lừng lẫy.

Phần lớn thời gian, các vị thần cấp thấp đều chỉ có thể thăm dò ở những dãy núi xung quanh.

Ở đoạn giữa một dãy núi trong đó…

Trong một khu rừng cổ thụ xanh ngắt bỗng nhiên chấn động dữ dội.

“Ầm ầm ầm…”

Ba bóng dáng lao nhanh ra khỏi rừng cổ thụ, chạy như điên xuống dưới chân núi.

“Đại ca, đi mau, ta bọc hậu!”

Tay một tên thần cấp trung trong đó cầm một cây đao lớn, cả người chồng chất vết thương, máu tươi nhuộm tấm áo choàng trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ đã mệt lử, hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình để kiên cường chống đỡ.

“Đi! Phải đi cùng nhau!”

Một tên thần cấp trung khác hét lên.

Ba tên thần cấp trung này dồn sức xông xuống dưới lưng núi.

Tiếng soạt soạt trong rừng vang lên, theo đó là những đợt chấn động, bảy tám con trâu thô bạo chui ra từ trong rừng.

Toàn thân những con trâu thô bạo này nổi đầy bắp thịt rắn chắc, hai mắt đỏ thẫm, trên sừng trâu sắc nhọn còn có một ngọn lửa màu đen quay vòng.

Mặc dù thân hình chúng to lớn, nhưng lại rất nhanh nhẹn trên đường núi này. Sau khi chui ra khỏi rừng cây, chúng vọt mạnh về phía ba tên thần cấp trung kia.

Loại trâu thô bạo này là thú dữ cấp ba trong núi Bất Chu – trâu băng, phân bố rộng khắp trong núi Bất Chu, tính tình nóng nảy, da dày thịt béo, mà lòng hận thù lại cực kỳ mạnh mẽ, rất ít vị thần muốn trêu chọc những con này.

Ba tên thần cấp trung kia là thần của nhà quyền thế Bạch gia.

Lần này thăm dò núi Bất Chu, trong lúc vô tình bọn họ bị lạc đội quân của mình, va chạm suốt dọc đường khiến họ trông cũng rất nhếch nhác.

Thật không ngờ bọn họ lại đụng phải đàn trâu băng này, không địch lại được chúng nên chỉ có thể điên cuồng chạy trốn.

Sau khi chạy như điên hơn mười dặm trên lưng núi gồ ghề, tên thần cấp trung dẫn đầu đột nhiên dừng bước.

“Nhị đệ, đệ đang làm gì thế!” Một tên thần phía sau hỏi.

“Không, không có đường…” Thần cấp trung dẫn đầu trả lời.

Phía trước bọn họ là một cái vực lớn…

Nếu là vực núi bình thường thì chẳng là gì với thần cấp trung.

Mặc dù thần cấp trung không thể bay lượn, nhưng những vị thần đến từ nhà quyền thế này luôn có một số phương pháp, độ cao hơn mấy chục nghìn trượng cũng chưa đến mức khiến bọn họ sợ hãi.

Nhưng nước chảy trong vực ở cấm địa núi Bất Chu đều là nước vô nguyên, rơi vào trong đó thì đừng hy vọng đứng lên. Nếu cứ nhảy xuống, chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ!

“Lộc cộc, lộc cộc…”

Chẳng mấy chốc, những con trâu băng kia đã đuổi kịp.

Chúng bước từng bước, trong dấu chân còn lưu lại từng ngọn lửa màu đen, ép về phía ba tên thần cấp trung của Bạch gia.

“Đại ca, làm sao bây giờ!”

“Nhảy xuống không?”

“Không nhảy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết. Liều mạng với những con trâu băng này biết đâu lại có một người thoát được!”

Nói xong, ba người đều tự lấy pháp bảo hộ mệnh ra. Bọn họ đỏ mắt, thật sự định liều mạng với những con trâu băng này.

Nhưng ba tên thần cấp trung đã chuẩn bị một lúc lâu, lại chỉ thấy đám trâu băng kia đi qua đi lại trước mặt bọn họ, trừng con mắt màu đỏ rực của chúng nhìn bọn họ chứ không tấn công…

Ba tên thần đầy bụng nhiệt huyết liều mạng dần nghiêm túc lại. Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không hiểu trước mắt đã xảy ra chuyện gì.

“Rốt cuộc sao vậy?”

“Chúng không ra tay?”

“Trâu băng không hề có linh tính, cũng không có trí tuệ, việc này không thích hợp…”

Ngay lúc các vị thần của Bạch gia đang không hiểu gì, một giọng nói trong trẻo linh động đã vang lên.

“Các ngươi… là thần của nhà nào?”

Một chiếc giày vải nhỏ màu hồng nhạt chạm nhẹ trên đường núi, tay áo tung bay. Một bóng dáng nhanh nhẹn lóe ra trong nháy mắt. Đó là một cô gái mới khoảng mười bảy mười tám tuổi. Mũi chân nàng đặt trên lưng trâu, nhìn xuống ba người với tư thái nhẹ nhàng.

“Ngươi, ngươi là ai?”

Ba tên thần cấp trung của Bạch gia nhìn chằm chằm cô gái trên lưng trâu, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.

Tuy cô gái này là mỹ nhân tuyệt sắc, trên khuôn mặt thuần khiết kia cũng là nụ cười ôn hòa, vô hại với cả người lẫn vật; nhưng bỗng nhiên xuất hiện trong tình cảnh này, mà có vẻ những con trâu Băng kia còn nghe lệnh nàng thì nhìn thế nào cũng thấy hết sức quỷ dị…

“Trả lời ta, các ngươi đến từ nhà quyền thế nào?” Cô gái nhìn chằm chằm ba người, thản nhiên hỏi.

Trong tình huống trước mắt, ba tên thần cấp trung này không có lựa chọn nào nữa. Dù sao cũng sẽ chết, quỷ dị như thế nào đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ có chết. Tên thần cấp trung dẫn đầu cắn răng nói: “Chúng ta đến từ Bạch gia! Nhà quyền thế Bạch gia! Ta là Bạch Hâm, đây là nhị đệ Bạch Cẩm, đó là tam đệ của ta…”

“Ta không hỏi tên các ngươi…”

Cô gái không ngờ vị thần cấp trung này vừa mở miệng đã giới thiệu một tràng dài, trên mặt nàng hiện vẻ bất đắc dĩ, đôi lông mày nhỏ khẽ nhíu, tỏa ra một luồng hơi thở mê người, sáng đẹp rạng ngời không thể tả.

“Ta chỉ muốn hỏi thăm các ngươi một vài chuyện. Nếu các ngươi có thể thành thật trả lời, ta đảm bảo các ngươi có thể an toàn rời khỏi núi Bất Chu” Cô gái lại nói thêm.

Nghe thấy những lời này của cô gái, ánh mắt ba tên thần cấp trung của Bạch gia liền sáng lên.

Mặc dù bọn họ không biết thân phận của cô gái này là gì, nhưng nàng có thể khiến những con trâu băng vốn nóng nảy này bình tĩnh lại thì quả thật có năng lực để bọn họ rời đi!

“Chuyện gì? Nếu Bạch mỗ biết, nhất định biết gì nói nấy” Bạch Hâm chắp tay nói với cô gái.

“Sau khi đảo nổi quyết định thứ hạng, có xảy ra chuyện lớn gì hay không?” Cô gái nhìn chằm chằm bọn họ hỏi. Trong đôi mắt lóe ra một tia sáng khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận