Bách Luyện Thành Thần

Chương 3739: Thứ không nên ăn

Lúc rời khỏi tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, Hoa Thiên Mệnh còn hơi lơ mơ. Vất vả lắm mới lên đỉnh được, thân là tháp chủ không phải nên chúc mừng, hoặc là ủy thác một vài nhiệm vụ cho ta à? Ít nhất cũng phải giải thích chân tướng sự tồn tại của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, hoặc ý nghĩa tồn tại của Quy Khư Mộ Địa chứ? hay Mấy lợi ích khác cũng tạm được đi… Nhưng ông lão kia không nói gì, chỉ bảo chuyển lời cho La Tiêu, đây là chuyện gì?Hoa Thiên Mệnh mở mắt ra dưới cái chuông lớn kia.

Mọi người trong thành Thần Chung đều dõi mắt tập trung vào trên người hắn ta. Tuy thành tích của Hoa Thiên Mệnh ở trong thành Thần Chung rất nổi bật, gần như chưa từng khiến mọi người thất vọng, nhưng dù sao lần này Hoa Thiên Mệnh cũng lên đỉnh, trong lòng mọi người vừa mong đợi cũng có đôi chút lo âu.

“Thiên Mệnh, thành công rồi chứ?” Cố Bắc ở cách đó không xa, trên mặt đầy vẻ ân cần.

Hoa Thiên Mệnh quan sát thế giới trong cơ thể, gật đầu nói: “Thanh kiếm kia đã ở thế giới trong cơ thể ta”

“Ồ…”

Mặc dù bọn họ đã đoán trước được, nhưng giờ phút này đám người vẫn kích động.

“Cuối cùng cũng có người lên đến tầng cao nhất trên đỉnh!”

“Thiên Mệnh huynh, huynh có thử chui ra khỏi tháp nhìn bên ngoài chút không?”

“…”

Đám người mồm năm miệng mười, trong lúc nhất thời Hoa Thiên Mệnh không biết nên trả lời như thế nào.

Cố Bắc phất tay ra hiệu mọi người yên tĩnh lại: “Đi bế quan trước đã, tiếp nhận thanh kiếm kia rồi nói sau!”

Tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn vào thế giới trong cơ thể, sau khi thành lập liên kết rồi, món tín vật Bỉ Ngạn kia mới tính là thuộc về mình.

Hoa Thiên Mệnh gật đầu. Sau khi đứng lên, hắn ta lại đưa mắt nhìn về phía La Tiêu trong đội ngũ.

Cho dù La Tiêu được coi là thánh nhân bên trong Thần Vực, nhưng ở thành Thần Chung vẫn phải xếp hàng gõ chuông.

“Tiêu Thánh” Hoa Thiên Mệnh chắp tay với La Tiêu.

La Tiêu đáp lễ lại Hoa Thiên Mệnh, nói: “Chuyện gì?”

“Lần này Tiêu Thánh muốn khiêu chiến tầng thứ chín của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

“Thật hổ thẹn” La Tiêu gật đầu: “Đúng là ta muốn lên tầng chín”

Hoa Thiên Mệnh là một sinh linh được sinh ra ở thế giới trong cơ thể La Tiêu, sau đó lại sống lại một lần, trong thời gian ngắn ngủi tu đến chân thần đại viên mãn, sau khi tiến vào Quy Khư Mộ Địa lại chạy thẳng tới tầng ba mươi ba.

Nhìn lại La Tiêu, hôm nay vẫn còn dừng ở tầng tám tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, cũng tương đương với Bỉ Ngạn cảnh Bát Trọng Thiên mà thôi. Người đã từng là thánh nhân của Thần Vực, bây giờ lại bị tụt lại ở xa tít phía sau.

Dĩ nhiên, vấn đề này không chỉ xuất hiện trên người La Tiêu. Ngoài Cố Bắc ra, những thánh nhân khác cũng không khá hơn bao nhiêu, tình huống thậm chí bết bát hơn.

Hơn nữa Hoa Thiên Mệnh có thể lên tầng ba mươi ba là vì có Thái Thượng Lão Quân và Độ Chân đứng sau giúp đỡ, có điều chuyện này ngay cả Hoa Thiên Mệnh cũng không biết, người ngoài lại càng không thể nào biết được, chỉ nói Hoa Thiên Mệnh có thiên phú nghịch thiên.

“Sau khi ta leo lên tầng ba mươi ba, có một ông lão hiện thân” Hoa Thiên Mệnh nghiêm nghị nói.

Cố Bắc, Cưu Thánh và các Nhân tộc ở bên cạnh nhất thời lộ ra vẻ mặt khác thường.

Trong mắt La Tiêu cũng lóe lên dị quang: “Là chủ nhân của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng?”

Thông qua vợ mình – Lê Lạc Thủy, La Tiêu tìm hiểu được nhiều tin tức có liên quan đến Bỉ Ngạn hơn. Ông biết cho dù ở bên trong thế giới mẹ, muốn tu thành cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng không phải là chuyện đơn giản, cả tộc Cửu Lê cũng chỉ có Xi Vưu từng đi qua Tam Thập Tam Thiên của Bỉ Ngạn.

Tháp Thiên Địa Huyền Hoàng này ở trong mắt mọi người tương đương với một Bỉ Ngạn được tách riêng ra, vậy chủ nhân của nó lại là đại năng bậc nào?

“Ông ta tự xưng là vậy” Hoa Thiên Mệnh gật đầu.

Vẻ mặt của đám người La Tiêu, Cố Bắc, Cưu Thánh lại biến đổi lần nữa, Cố Bắc lại hỏi: “Ông lão kia nói gì?”

Cố Bắc bây giờ được coi là một trong những thành viên cấp cao của Quy Khư Mộ Địa, nhưng hiểu biết của ông về Quy Khư Mộ Địa vẫn rất ít. Không chỉ Cố Bắc, cho dù là dân bản địa ở Quy Khư Mộ Địa cũng không hiểu quá nhiều về quái vật khổng lồ này.

“Ông ta bảo Tiêu Thánh lên tầng tám của tháp Huyền Hoàng, tiếp nhận một tín vật Bỉ Ngạn giống như con bướm” Hoa Thiên Mệnh trả lời.

Nghe thấy câu trả lời này, Cố Bắc, La Tiêu và Cưu Thánh đều mơ hồ.

“Tầng tám tháp Huyền Hoàng…” La Tiêu cau mày: “Ta nhớ trong hơn bốn trăm loại tín vật Bỉ Ngạn ở tầng tám tháp Huyền Hoàng không có tín vật Bỉ Ngạn nào hình con bướm cả”

“Là ông lão kia mới vừa bỏ vào” Hoa Thiên Mệnh trả lời.

Nhất thời mắt La Tiêu sáng rực lên.

Đó là tín vật Bỉ Ngạn mà chủ nhân tháp Thiên Địa Huyền Hoàng bỏ vào, vật này nhất định phi phàm!

Những Bỉ Ngạn cảnh vốn vẫn còn đang xếp hàng trong thành Thần Chung đều nhường đường cho La Tiêu, để La Tiêu gõ chuông trước thời hạn.

Gõ chuông, vào tháp Huyền Hoàng, tìm được con bướm kia… Sau khi mang con bướm kia về thành Thần Chung, La Tiêu gần như không kịp đợi đã tiếp nhận nó.

Đây chính là tín vật Bỉ Ngạn mới tinh. Nhưng sau khi tiếp nhận và thử kích phát năng lực của con bướm, ông mới phát hiện con bướm này yếu đến đáng thương, tín vật Bỉ Ngạn này cũng chỉ có hơn mười thần quân lực, lại không có năng lực đặc thù nào khác!

“Tín vật Bỉ Ngạn này có ích lợi gì?” La Tiêu buồn rầu nói.

Con bướm kia lẻ loi bay qua quay lại trên mái hiên lớn của La Tiêu, hết sức linh động, đáng tiếc năng lực có lỗi với vẻ ngoài của nó.

Cưu Thánh, Cố Bắc và Hoa Thiên Mệnh trố mắt nhìn nhau. Con bướm này yếu hơn những tín vật Bỉ Ngạn ở tầng tám tháp Huyền Hoàng quá nhiều.

“Quái lạ là tại sao nhất định phải là La Tiêu huynh tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn này?” Cưu Thánh vuốt râu nói.

“Nếu là yêu cầu của chủ nhân tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, hay là Tiêu huynh tạm thời tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn này vậy, rất có thể có dụng ý khác” Cố Bắc nói.

La Tiêu gật đầu. Cho dù tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn này cũng không trở ngại đến việc ông tu luyện, ngày sau chờ đến khi ông lên đến cấp cao hơn rồi đổi cũng không muộn.



Qua một đoạn thời gian tăng tốc, bây giờ tốc độ của Lê Sơn nhanh hơn so với trước đây không biết mấy trăm lần. Lúc quái vật khổng lồ này xuyên qua đám mây hỗn độn, nó có thể khuấy động cả đám mây lớn.

Mục tiêu thứ nhất của Lê Sơn là vùng đất sơ khai của La Chinh, mục tiêu thứ hai chính là Quy Khư Mộ Địa.

Thông qua con bướm con đầu tiên, La Chinh có thể nhận ra phương hướng của vùng đất sơ khai, còn phương hướng của con bướm con thứ hai mà Độ Chân mang vào Ngọc Thanh Thiên lại luôn cực kỳ quái dị, hắn chỉ có thể cảm nhận được một vị trí mơ hồ.

Khoảnh khắc La Tiêu mang con bướm con kia về thành Thần Chung, một vị trí rõ ràng hiện lên trong đầu La Chinh.

La Chinh vốn còn đang tu luyện bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn về một hướng: “Hướng chính tây…”



Trong Không Phao.

Sau khi thấy Tiêu Thánh mang bướm con đi, Thái Thượng Lão Quân thở phào nhẹ nhõm.

“Cô Kiếm” là sức mạnh truyền thừa mạnh nhất trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, con bướm con kia thả ra ngoài cũng có thể thuận lợi dẫn dắt La Chinh tìm được Quy Khư Mộ Địa.

Những gì có thể làm, Thái Thượng Lão Quân đều đã làm cả rồi.

“Không biết cuộc chiến giữa Xà Linh Môn và Điểu Linh Môn đã đến đâu rồi” Độ Chân nói.

Bởi vì trước đây để lộ ra vị trí của Không Phao, Thái Thượng Lão Quân cũng không để họ lén quan sát nữa, dù sao chỉ cần hơi lơ là một chút cũng sẽ bị Xà Linh Vương theo dõi.

“Điểu Linh Vương còn chưa thức tỉnh, nhất định không phải đối thủ của Xà Linh Vương” Thái Thượng Lão Quân không cần nghĩ nhiều đã đưa ra kết luận.

“Ta lại hy vọng Điểu Linh Môn có thể chống đỡ được, chống đỡ nổi… Ục ục!” Chân Hình vừa nói vừa xoa cái bụng lớn của mình, trong bụng phát ra một chuỗi tiếng kêu liên tiếp.

“Ăn bậy bạ thứ gì không ăn được rồi à?” Đô Chân hiếu kỳ hỏi.

“Đại sư ca cứ nói đùa, có thứ gì ta không ăn được?” Chân Hình nhún vai.

Bất thình lình sắc mặt của Chân Hình phát sinh biến hóa kịch liệt, con ngươi biến mất, thay vào đó là tròng trắng mắt, ngay sau đó dùng giọng nói quái dị nói: “Nhưng trước đây không lâu, đúng là hắn đã ăn thứ không nên ăn, con Quật Kim Thú kia ấy, ha ha ha ha…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận