Bách Luyện Thành Thần

Chương 276: Tiếng rồng ngâm càng mạnh

Nhìn La Chinh vẫn đứng thẳng như trước, hơn nữa còn có sức nói chuyện, đồng tử của Vương Doãn hơi co rụt lạiTuy hắn còn có chiêu thức mạnh hơn có thể sử dụng, nhưng hắn vạn lần không ngờ La Chinh lại có thể chống đỡ chỉ bằng linh hồn của chính mình!

Đây chính là uy áp đến từ Giao Long đó!

Cốt mâu trong tay hắn là đốt xương sống thứ ba của Giao Long, cũng là khúc xương sống có khí huyết nồng đậm nhất của Giao Long.

Hơn nữa để tạo ra cốt mâu Giao Long này, hắn phải nhờ tới Vương Đại – người đứng đầu trong ba tông sư luyện khí ra tay, vẽ mười ba trận văn bên ngoài cốt mâu, trong đó, sáu trận văn là để kích phát ra uy áp trong huyết mạch! Còn bảy cái trận văn kia là để phóng đại uy lực của uy áp đó!

Mỗi trận văn đều tốn mất mười vạn viên Phương Tinh! Mười ba trận văn mất tới 130 vạn viên Phương Tinh của hắn!

Uy áp mạnh như thế của Giao Long mà thằng nhóc này lại chống đỡ được?

Giờ phút này nỗi khiếp sợ trong lòng Vương Doãn vượt xa những đệ tử vây xem, bởi vì chỉ có bản thân hắn mới rõ điểm đáng sợ của cốt mâu.

“Thật sự khiến ta rất bất ngờ.”Trong miệng Vương Doãn đắng ngắt. Dù sao đây cũng là đòn công kích mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, vốn tưởng rằng tùy tiện là có thể được như ý, nhưng vẫn bị đối phương ngăn cản lại. Dưới loại tình huống này, tâm tình cũng sẽ không tốt: “Chẳng qua, ngươi cũng phải trả cái giá lớn mới khiến ta bất ngờ như vậy. Linh hồn của ngươi đã bị tổn thương nghiêm trọng, ngươi có thể ngăn cản ba tiếng rồng ngâm cũng đáng để ngươi kiêu ngạo rồi. Nếu ta sử dụng công kích mạnh hơn, ngươi sẽ chết, cũng có khả năng sẽ biến thành kẻ ngốc. Ta cho ngươi cơ hội, nhận thua đi!”

Với tính cách của Vương Doãn, chắc chắn không thể thoải mái buông tha La Chinh. Có lẽ là La Chinh chống đỡ được ba tiếng rồng ngâm nên tâm tình Vương Doãn có một chút thay đổi, không ngờ hắn lại cho La Chinh cơ hội nhận thua.

“Nghe ý của ngươi thì cho ta nhận thua, ta còn phải cảm kích?” La Chinh lau sạch sẽ máu tươi trên khóe miệng rồi nói.

“Chuẩn! Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, không đủ lực đánh một trận với ta.” Vương Doãn lắc đầu.

La Chinh cười nhạt: “Ta thừa nhận, Vương Doãn ngươi thật sự có tư cách để cuồng ngạo, có tư cách để đa số đệ tử Thanh Vân Tông ngước nhìn, cả đời này đều không thể vượt qua, nhưng… Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cái vốn để ngươi dựa vào đó có lẽ còn chưa đủ đẳng cấp trong mắt ta!”

Lông mày Vương Doãn hơi nhướn lên. Dưới tình huống thế này mà La Chinh còn có thể nói ra lời như thế, nếu không phải kẻ ngu, thì chính là thật sự có chỗ để dựa vào. Hiển nhiên, La Chinh không thể là kẻ ngu, chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp phá long uy của ta?

Sau khi La Chinh nói xong, sáu luồng chân nguyên Thiên Ma chậm rãi hình thành, ngưng kết thành sáu Thiên Ma Mị Ảnh.

Trận chiến này hắn không thể nhận thua. Vì bước lên đỉnh đại hội toàn phong, vì đi lên Thanh Vân Lộ, hắn không thể bởi vì một chút cản trở này liền lui về phía sau. Mặc dù hiện tại hắn vẫn duy trì chuỗi thắng liên tiếp, thua một trận trong vòng đấu luân phiên cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng tâm võ đạo của hắn là như thế, vĩnh viễn không thua!

Huống chi hắn cũng đã đồng ý với Thanh Long trong đầu rằng sẽ giúp nó cắn nuốt cây cốt mâu kia.

Gộp hai điểm này lại, hắn quả quyết không có lý nào nhận thua.

“Nếu đã như vậy, ngươi cũng không thể trách ta.” Sự cuồng ngạo trong mắt Vương Doãn dần dần tiêu tan, thay vào đó chính là vẻ vô cùng nghiêm túc.

Có thể tu luyện tới bước này, lấy được thành tựu như thế, Vương Doãn cũng là thiên tài tuyệt đỉnh. Hắn cuồng, hắn ngạo là bởi vì chỗ dựa của hắn quá mạnh mẽ. Nhưng La Chinh trước mắt này lại làm cho hắn có cảm giác không thể nhìn thấu, lúc này còn liều lĩnh làm bậy, thì Vương Doãn hắn không phải thiên tài, mà là đồ ngu.

La Chinh đáng để hắn coi trọng, thậm chí còn là đối thủ hắn toàn lực ứng phó!

Hai thiên tài tuyệt đỉnh của Thanh Vân Tông cùng lúc đó đều bắt đầu động.

“Thiên Ma Mị Ảnh, lên!”

Dưới sự khống chế của La Chinh, sáu Thiên Ma Mị Ảnh chợt tản ra, sau đó từ sáu phương hướng khác nhau vây bắt Vương Doãn, ngay lập tức liền đi tới trước người hắn.

Vương Doãn thản nhiên liếc mắt nhìn những Thiên Ma Mị Ảnh đó một cái, cốt mâu trong tay xoay tròn một vòng, lập tức đâm ra liên tiếp.

“Phập phập phập phập phập phập!”

Cốt mâu đâm ra sáu lần, mỗi lần đều đâm vào giữa Thiên Ma Mị Ảnh, lập tức làm chúng nổ tung, hóa thành chân nguyên Thiên Ma.

Với năng lực kỳ lạ của Thiên Ma Mị Ảnh, cho dù đã hóa thành chân nguyên Thiên Ma thì sau đó cũng có thể ngưng tụ lại lần nữa. Nhưng lúc này chúng lại không ngưng tụ lại, đồng thời cũng không biến mất mà không ngừng khuếch tán ra.

Đây không phải là do Vương Doãn mà là La Chinh cố ý.

Chân nguyên Thiên Ma có màu đen, có năng lực ngăn cản ánh sáng và tầm mắt của kẻ khác. Chúng không ngừng khuếch tán, rất nhanh liền bao phủ giữa võ đài.

Tầm mắt bị ngăn cản, các đệ tử Thanh Vân Tông đang xem cuộc chiến xung quanh cũng bắt đầu nghi ngờ.

“La Chinh này làm cái quỷ gì? Khuếch tán chân nguyên, xem trận đấu kiểu gì?”

“Ngươi nói thì hay lắm. So đấu chính là so đấu, không phải biểu diễn. Người ta dùng sinh mệnh chiến đấu cũng không phải để biểu diễn cho ngươi xem. Muốn xem biểu diễn hả? Con hát trong Đế Đô rất nhiều, tùy tiện tìm một cô mà xem!”

“Dưới tình huống này mà La Chinh vẫn không nhận thua, hẳn là còn giấu đòn sát thủ, ai biết hắn thật ra có bao nhiêu đòn sát thủ!”

Lợi dụng chân nguyên Thiên Ma ngăn cách tầm mắt xung quanh cũng là do La Chinh đành phải làm vậy.

Ai bảo hắn đã đồng ý với Thanh Long trong đầu là sẽ cắn nuốt cốt mâu của Vương Doãn?

Cho dù hắn làm thế nào để cắn nuốt cốt mâu thì quá trình cắn nuốt này đều không thể để lộ trước mắt mọi người.

Mấu chốt là La Chinh đã che võ đài lại nhưng đối mặt với Vương Doãn cũng không chắc sẽ thắng, chỉ có thể xuất ra toàn bộ thực lực chiến một trận!

Vương Doãn nhìn chân nguyên Thiên Ma nồng đậm xung quanh, lập tức rót một tia chân nguyên của mình vào.

Ngay lập tức, chân nguyên của Vương Doãn đã bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt, sau đó chuyển hóa thành chân nguyên Thiên Ma.

Vương Doãn thản nhiên cười nói: “Đã sớm nghe nói chân nguyên Thiên Ma này của ngươi có thể cắn nuốt chân nguyên người khác, thật sự là vô cùng kỳ lạ, không phân cao thấp với Bạch Cốt Ngưng Thần Thuật của ta. Tuy ta không biết ngươi tản chân nguyên Thiên Ma ra rốt cuộc muốn làm gì, chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi, tất cả đều phí công thôi. Kế tiếp ta sẽ chỉ dùng một lần công kích, cũng là công kích mạnh nhất của ta để chấm dứt trận chiến này!”

Bóng dáng La Chinh chìm sâu bên trong chân nguyên Thiên Ma, cả khuôn mặt bị che phủ nên cũng không nhìn được vẻ mặt thế nào. Lúc này, hắn yên lặng lôi Lưu Quang Kiếm ra.

Trận so đấu này, xem ra hai người đều muốn kết thúc.

Vương Doãn động trước, tay hắn xiết chặt cốt mâu Giao Long, những trận văn khắc dấu trên cốt mâu tản ra ánh vàng rực rỡ, chân nguyên khắp người cũng vận chuyển tới cực hạn. Đây là một đòn mạnh nhất của hắn!

“Long Cốt Loạn Quỷ Thứ!”

Uy thế vốn là thứ không thể nhận ra, chẳng qua nó chỉ là một khái niệm tương đối với người thường mà thôi.

Vào lúc này, Vương Doãn dồn hết toàn bộ long uy của cốt mâu Giao Long, tập trung phía trên mũi mâu. Được trận văn chiếu rọi, luồng uy áp cô đọng kia mang theo một tầng ánh sáng vàng, chậm rãi bay xung quanh mũi mâu!

Theo từng đường mâu Vương Doãn đâm ra, một tiếng rồng ngâm kịch liệt lại vang lên. Tiếng rồng ngâm này phải mạnh gấp hai lần so với những tiếng trước!

“Gàoo!”

Mọi người nghe thấy tiếng rồng ngâm làm cho lòng người sợ hãi được truyền ra từ võ đài, nhưng La Chinh đã bố trí chân nguyên Thiên Ma để cản tầm mắt nên căn bản họ cũng không thấy rõ tình huống trong đó.

“Lúc trước La Chinh đã chống đỡ không nổi, lúc này chắc La Chinh xong đời rồi.”

“Ừ. Thắng bại không phải vấn đề, mà khả năng La Chinh sẽ biến thành kẻ ngốc.”

“Tiểu Vũ Phong vất vả lắm mới xuất hiện một thiên tài siêu cấp, kết quả lại bị biến thành kẻ ngốc ở đại hội toàn phong này. Thật đáng tiếc.”

Nghe mọi người bàn tán, sắc mặt Văn đạo sư hơi trắng bệch đi. Hắn đúng là đang lo La Chinh xảy ra chuyện gì không hay.

Lúc này Tả Vân đã chữa thương xong, đứng bên cạnh Văn nói: “Đạo sư, đừng nghe bọn họ nói. La Chinh đâu chỉ một lần dựa vào thực lực của chính mình mà hóa nguy thành an?”

“Nói có lý. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, lúc trước La Chinh cũng đã bị thương dưới ba tiếng rồng ngâm kia. Giờ tiếng rồng ngâm này khả năng còn có cả công kích của Vương Doãn, La Chinh có thể tránh được sao?” Văn đạo sư ngán ngẩm nói. La Chinh là toàn bộ hy vọng của hắn.

Tả Vân cũng chỉ có thể thở dài một hơi. Thực ra trong lòng hắn cũng không lo lắng, dù sao thực lực Vương Doãn đã mạnh, cốt mâu trong tay hắn càng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, nên chỉ có thể ngơ ngác nói: “Có lẽ… La Chinh có cách hóa nguy thành an.”

Nói ra những lời này, Tả Vân cũng không tin…

Nhưng đúng lúc Tả Vân vừa nói xong, trong đám sương mù hình thành từ chân nguyên Thiên Ma màu đen chợt truyền ra một tiếng rồng ngâm nữa!

“Gàoooo!”

Một tiếng rồng ngâm này vượt qua bất cứ tiếng rồng ngâm nào trước kia!

Thậm chí có thể nói là tiếng rồng ngâm của Giao Long trước đây không thể so sánh nổi. Nếu như nói tiếng ngâm của Giao Long là tiếng của trẻ con thì tiếng rồng ngâm này chính là tiếng của một người trưởng thành!

Sự khác biệt trong đó căn bản không thể diễn tả bằng lời!

Trong tiếng ngâm kia ẩn chứa uy thế không thể nói rõ, cũng không thể tưởng tượng, vừa thê lương, lại có cảm giác cổ xưa, cao quý…

Dùng hết từ ngữ của nhân loại cũng không thể miêu tả một tiếng rồng ngâm này!

Từ trưởng lão vốn đang dùng chân nguyên che chắn võ đài chợt biến sắc mặt. Vào lúc này, đến ông cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận