Bách Luyện Thành Thần

Chương 3587: Cẩn thận mấy cũng có sai sót

Chim ưng sáu đầu cần một khoảng thời gian nhất định mới bắt được én răng đen, bọn họ phải tranh thủ khoảng thời gian đó để lấy trứng điTốc độ bay của én răng đen cực kỳ nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của chim ưng sáu đầu.

Về việc chim ưng sáu đầu cần bao nhiêu thời gian để đuổi kịp én răng đen rồi bay ngược trở về, chuyện này phải tùy theo số phận.

“Vù, vù, vù,,”

Hai mươi người áo đen tranh thủ thời gian leo lên đỉnh núi.

Nhóm người áo đen bên dưới nín thở nhìn chằm chằm đỉnh Tháp Sơn. Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của bộ tộc, ai nấy đều rất căng thẳng.

Con trai thủ lĩnh lại nhìn sang một hướng khác, đó là phương hướng con én răng đen bay đi, con ưng mái cũng bay theo hướng đó, hình bóng hai con chim một lớn một nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện giữa những ngọn Tháp Sơn.

“Phập!”

Có lẽ con én răng đen kia quá căng thẳng, có lẽ quá mức phấn khích sau khi uống máu phượng loan, cứ thế đâm thẳng vào một ngọn Tháp Sơn.

Chim mái bay tới, một cái đầu ưng mổ nhẹ xuống, ngậm én răng đen vào miệng rồi chậm rãi bay ngược trở về.

Con trai thủ lĩnh nhìn thấy điều này thì bắt đầu tuyệt vọng, vội vàng nhắc nhở: “Cha, cha, con ưng kia trở lại rồi!”

Sau tiếng va chạm, thủ lĩnh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt hắn ta khó coi tột độ. Thủ hạ của hắn ta còn đang leo lên Tháp Sơn, tốc độ tuy không chậm nhưng chỉ mới được hai phần ba độ cao Tháp Sơn.

“Cha, có gọi bọn họ về không?” Con trai thủ lĩnh hỏi.

“Rút về rồi thì không còn cơ hội nữa…” Thủ lĩnh lắc đầu.

Én răng đen chính là vật hiếm trong Thượng Thanh Thiên, bọn họ phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt về được. Nếu lần này thất bại, bọn họ cũng không còn thời gian bắt én răng đen nữa.

“Nhưng nếu không rút về, bọn họ sẽ…” Con trai thủ lĩnh lo lắng nói.

Nhân số bộ tộc bọn họ không nhiều lắm nhưng vô cùng đoàn kết, các chiến sĩ trong tộc thân thiết như anh em tay chân, sao con trai thủ lĩnh có thể nhẫn tâm nhìn các chiến sĩ trong tộc chịu chết.

“Vì bộ tộc, cho dù hi sinh cũng là điều xứng đáng” Thủ lĩnh đột nhiên kiên định nói.

Trong bộ tộc còn có đông đảo người già, phụ nữ và trẻ em… Nếu từ bỏ, bộ tộc bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

So với việc đó, chi bằng lấy tính mạng hai mươi người này ra đánh cuộc một phen.

“Nhưng con chim mái kia nhất định sẽ quay về tổ, bọn họ sẽ hy sinh vô nghĩa” Con trai thủ lĩnh nói.

“Câm miệng!” Thủ lĩnh nghiêm khắc mắng.

Các chiến sĩ trong tộc khác vẫn đang ẩn nấp ở bên cạnh vẫn chưa lên tiếng. Mỗi người trong bọn họ đều hiểu rõ tình thế ác liệt mà tộc mình đang phải đối mặt, lần này bọn họ theo thủ lĩnh tới đây thì đã chuẩn bị tinh thần hiến dâng sinh mệnh.

Nhưng cho dù đã chuẩn bị tinh thần, trong lúc nguy cấp trong lòng bọn họ vẫn lạnh run, không biết phải làm thế nào…

Con trai thủ lĩnh bị cha mình răn dạy xong, đột nhiên xông ra ngoài.

“Kỳ Nhi!” Thủ lĩnh kêu to một tiếng.

Con trai thủ lĩnh mắt điếc tai ngơ, nhảy lên Tháp Sơn, nhảy được ba bốn mươi trượng giữa không trung mới cất tiếng gọi về phía trên cao: “Ê… Nhìn đây này!”

Cậu ta muốn hấp dẫn sức chú ý của chim ưng mái, giúp hai mươi người áo đen trên kia tranh thủ thời gian.

Chim ưng mái cũng không biết tổ của mình đã bị xâm phạm, nó vẫn thong thả vỗ cánh, đồng thời chậm rãi thưởng thức món ăn trong miệng mình.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh phía dưới, sáu cái đầu đồng loạt nhìn xuống, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy con trai thủ lĩnh.

Một kẻ nhỏ bé mà dám khiêu khích mình…

Chim ưng sáu đầu lấy làm lạ.

Trí tuệ của nó không cao, lạ thì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hai cánh nhẹ nhàng giang rộng, sau đó lao thẳng về phía con trai thủ lĩnh.

“Kỳ Nhi!” Thủ lĩnh thở gấp.

Con trai thủ lĩnh đã bất chấp tất cả, thấy chim ưng mái bay thẳng về phía mình, cậu ta lại cảm thấy phấn khích, lớn tiếng gọi nó.

Chim ưng mái sắp xông tới thì mới mơ hồ cảm thấy có gì đó bất ổn, sáu cái đầu đồng loạt quay lại nhìn lên trên, lập tức thấy được một gã áo đen đang leo lên cao, đã sắp tới gần tổ của nó.

“Éc!”

Chim mái biết mình mắc mưu, lập tức bay lên không chút do dự.

“Nguy rồi!” Con trai thủ lĩnh thấy chim ưng mái rời đi, mặt như tro tàn.

Hai mươi người áo đen đã tăng tốc độ của mình tới mức tối đa, bọn họ thậm chí không biết chuyện gì đang diễn ra dưới kia, cho dù nghe được chim ưng sáu đầu kêu ré lên cũng không hề để ý, chỉ cắm đầu đi về phía trước.

Lúc này còn cách tổ chim chừng hai trăm trượng, cùng lắm ba bốn nhịp thở nữa là tới. Nhưng chính vào lúc này, chim mái lại bay lên đỉnh Tháp Sơn.

Năm cái đầu chim ưng há mồm phun ra nước miếng ăn mòn xuống vách núi đá. Nước miếng màu xanh tạo thành một sợi dây nhỏ, vẽ một đường ngang trên vách núi, sau đó đổ xuống như thác nước…

Các chiến sĩ áo đen thấy nước miếng ăn mòn ập thẳng vào mặt, nhưng không có cơ hội né tránh.

Tấm áo choàng dày cộp họ mặc cũng được may từ một loại vải đặc biệt, có sức phòng ngự không hề tầm thường, nhưng dưới tác dụng của nước bọt ăn mòn, áo khoác vỡ tan nát, để lộ dáng vẻ vốn có của người áo đen.

Những người này cực kỳ giống con người, nhưng sống không có ánh sáng quanh năm suốt tháng, làn da trắng bệch như tờ giấy.

“Xèo xèo…”

Lúc nước bọt ăn mòn xé vụn áo khoác đen của bọn họ, ánh sáng cũng bắt đầu ăn mòn thân thể bọn họ, những người áo đen này chính là sinh linh Ám Vực!

Dưới sự ăn mòn của ánh sáng và nước bọt, thân thể bọn họ bỗng chốc tan biến…

“Rù!”

Chim ưng mái trở về tổ, vươn đầu về phía con trai thủ lĩnh rồi kêu to một tiếng, sau đó phun ra một ngụm nước bọt màu xanh.

“Xèo xèo xèo…”

Nước bọt ăn mòn bay được một khoảng giữa không trung rồi chợt biến mất…

Nước bọt ăn mòn của chim ưng sáu đầu vô cùng lợi hại, nhưng có một đặc tính, đó chính là ăn mòn theo không gian.

Đỉnh núi cách chân núi xa như vậy, sau khi ăn mòn không gian dọc đường, nước bọt cũng dần dần cạn kiệt.

Đương nhiên, chim mái cũng biết kết quả này, nó chỉ phẫn nộ đe dọa mà thôi, nó sợ có kẻ khác muốn ra tay với trứng chim nên không chịu ra khỏi tổ.

Nhóm người áo đen phía dưới như rơi xuống hầm băng.

Kế hoạch thất bại…

Thủ lĩnh trầm tư một lúc, đột nhiên nói: “Trước lúc tới đây ta đã nói, nếu thật sự thất bại, chúng ta sẽ liều mạng, cho dù phí công vô ích cũng phải bắt lấy một phần vạn khả năng thành công!”

Tất cả người áo đen đều ngưng ẩn nấp, bắt đầu đi tới Tháp Sơn.

Liều lĩnh xông lên nhất định là con đường chết, nhưng không một ai do dự.

Ngay khi bọn họ sắp tới gần Tháp Sơn thì xa xa đột nhiên có tiếng chạy như bay vang lên. Người nọ chạy với tốc độ cao dẫn tới những chấn động nhỏ trên mặt đất.

Người áo đen đồng loạt quay đầu nhìn lại, chợt thấy La Chinh đang chạy tới.

“Con người?”

“Con người sống tại Quang Vực?”

“Hắn, hắn muốn làm gì…”

Người áo đen vô cùng kinh ngạc đối với việc gặp được con người ở nơi này.

Con trai thủ lĩnh đứng ra, muốn chặn La Chinh lại để hỏi rõ đầu đuôi.

Nhưng La Chinh lại như không nhìn thấy bọn họ, mặt mày thản nhiên lao tới chân núi rồi chạy lên theo phương vuông góc với ngọn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận