Bách Luyện Thành Thần

Chương 3801: Nhắc nhở

La Chinh đang chém hết kẻ trông giống loài người này đến kẻ trông giống loài người khác, nhưng mọi người trên địa đàn lại thấy cảnh tượng hoàn toàn khác biệtTrong mắt Nữ Oa bọn họ, La Chinh đang cầm trọng kiếm Bất Quy Tắc chém khắp bốn phía, mà đối tượng hắn chém chính là những con côn trùng màu đen to cỡ bàn tay.

Cứ mỗi lần hắn chém chết một con, trong cơ thể con côn trùng đó sẽ bắn ra một tia chớp mờ nhạt, sau đó tia chớp này nhanh chóng chui vào trong cơ thể La Chinh và biến mất không thấy đâu nữa.

Lượng tia chớp tiến vào trong cơ thể La Chinh càng nhiều, vẻ hung ác trên mặt hắn ngày càng đậm hơn.

Kẻ trông giống loài người chân chính thì đang nổi lơ lửng ở cách đó không xa. Bàn tay gã lúc mở lúc đóng, từng con côn trùng chui ra từ đó và phóng đến chỗ La Chinh như đang xếp hàng chịu chết.

Đây là Mộng Diệt Trĩ Trùng, được sinh ra từ Tâm Linh Cực Thái.

Kẻ trông giống loài người biết rõ La Chinh và thanh kiếm kia đều sở hữu sức mạnh đáng sợ nên ngay từ lúc bắt đầu, gã đã không định chiến đấu trực diện.

Lúc gã gọi đám mây đen Xác Suất Cực Thái kia ra, Tâm Linh Cực Thái đã lặng lẽ kích hoạt. Khi La Chinh chém bỏ mây đen, hắn và trọng kiếm Bất Quy Tắc đã tiến vào Tâm Linh Cực Thái.

La Chinh không phải là sinh linh bản địa sinh ra và lớn lên trong Tinh Mạn Giới nên hiểu biết về những thần thông trong Tinh Mạn Giới rất có hạn, mà linh thể bên trong trọng kiếm Bất Quy Tắc thì đang chìm trong u mê tăm tối, trí tuệ có hạn nên càng dễ rơi vào Tâm Linh Cực Thái.

Vì vậy, kẻ trông giống loài người mới có thể bắt được La Chinh cùng trọng kiếm Bất Quy Tắc một cách dễ dàng đến thế!

“Giết đi, giết đi, Mộng Diệt Trĩ Trùng có thể đầu độc vào tâm trí ngươi từng chút một, cuối cùng khiến ngươi trở thành một kẻ ngoài giết chóc ra thì không còn biết gì khác nữa. Ngươi sẽ chìm trong cơn cuồng loạn vĩnh viễn…” Kẻ trông giống loài người tự lẩm bẩm.

Mọi người trên địa đàn thấy cảnh này cũng hốt hoảng không thôi.

“Hình như La Chinh bị rơi vào ảo giác…”

“Tia chớp mà hắn đang hấp thu là gì?”

“Tình hình không ổn lắm…”

Ảo giác tạo ra bởi tồn tại cỡ này đương nhiên sẽ rất mạnh, một khi rơi vào trong đó thì e là rất khó thoát ra.

Mặc dù họ biết được điều này nhưng cũng làm gì được?

Chưa nói đến những Bất Hủ cảnh kia, ngay cả Hầu Chủ Điểu Chủ có thực lực mạnh hơn mà cũng không dám ra tay.

Thủ đoạn của kẻ trông giống loài người vốn không phải thứ mà họ có thể đỡ được. Gã không cần sử dụng Phá Diệt Chi Quang mà cũng có thể trực tiếp giết chết Quỷ Quyệt, thậm chí ngay cả tọa độ giúp chúng sống lại mà gã cũng tiêu hủy được.

“Phải nghĩ cách nhắc nhở La Chinh!” Một Nhân Linh nói.

“Ai sẽ làm?” Một Nhân Linh khác hỏi lại.

Dù bọn họ đã trở thành thể Quỷ Quyệt nhưng trong lòng vẫn tồn tại nỗi sợ, sợ mình sẽ thật sự tan biến trong thế giới này.

Lúc cả đám còn đang do dự, Loan Hồ giang rộng hai cánh: “Ta đi!”

“Loan Hồ?” Hàn Ca thấp giọng gọi. Nó không muốn nhìn chiến hữu của mình chết uổng.

“Ta có Thiên Địa Tuệ Mục chuyên phá ảo giác, có thể thử một lần” Loan Hồ đáp.

“Ngươi không phá được đâu, với lại bây giờ xông lên thì chắc chắn sẽ chết!” Hàn Ca khuyên.

“Chết bây giờ với đợi lát nữa chết thì có khác gì nhau?” Loan Hồ hỏi ngược lại.

Nếu mục tiêu của kẻ trông giống loài người đã là hàng cách thì nó nhất định sẽ dẹp sạch toàn bộ Quỷ Quyệt cũng như sinh linh đến từ thế giới ngăn thứ tư, chúng không thể nào may mắn thoát khỏi. Dù có sợ hay không thì hậu quả mang tính chất nặng nề ấy nhất định sẽ giáng xuống, thế thì chỉ có bắt lấy chút cơ hội nhỏ nhoi mà liều mạng một lần.

Hàn Ca im lặng.

Những người khác cũng im lặng.

Bọn họ đều biết rõ ý tứ trong lời Loan Hồ nói.

Không còn ai ngăn cản, Loan Hồ lập tức giang cánh lao vùn vụt lên.

Ngay lúc Loan Hồ ra tay, Hắc Phủ tướng của Hắc phủ bỗng vác ra một cái kéo khổng lồ. Thân hình hắn ta cũng hóa thành một đường thẳng tắp bay vọt lên từ một hướng khác.

Đó chính là Toái Mộng Tiễn, là một món bảo vật do Đại Sai Tưởng Phủ đặc biệt chế tạo ra, cũng có thể khắc chế mọi ảo giác.

Trong khoảnh khắc khi Loan Hồ giang cánh xông lên, cặp Thiên Địa Tuệ Mục đã bắn ra hai tia sáng bảy màu mờ ảo. Tia sáng mờ ảo này rạch ngang bầu trời, đánh thẳng về phía La Chinh.

Hắc Phủ tướng cũng theo sát phía sau, cây kéo khổng lồ đột nhiên mở rộng, cắt về phía hư không nơi La Chinh đang đứng.

“Lạch cạch!”

Đương nhiên kẻ trông giống loài người thấy được cảnh này, trong cơ thể gã tản ra chút cảm xúc khinh miệt cùng giễu cợt.

Sinh linh trong thế giới ngăn thứ năm chủ yếu đã quen với việc giao lưu bằng cảm xúc, kẻ trông giống loài người cũng không phải ngoại lệ.

Gã không định ra tay ngăn lại…

Tâm Linh Cực Thái không chỉ đon giản là ảo cảnh. Thông thường, ảo cảnh bao trùm cả một khu vực, tạo dựng ra một nơi vây nhốt hoặc chân thật hoặc mộng ảo. Còn Tâm Linh Cực Thái thì nhằm đúng vào một đối tượng đặc biệt nào đó, La Chinh đã rơi vào Tâm Linh Cực Thái rồi thì sao đám chó mèo này có thể giải trừ được?

“Đám phế phẩm các ngươi không cần xông ra tham gia náo nhiệt…”

Kẻ trông giống loài người hơi cúi đầu xuống, sáu đôi mắt cùng lấp lóe.

Loan Hồ cùng Hắc Phủ tướng đều phình to ra, thể Quỷ Quyệt như ngọn nến bị hòa tan, trên bề mặt có bọt khí bốc lên rồi cuối cùng hóa thành một thứ màu trắng giống bùn rơi vãi trên mặt đất, kẻ cả tọa độ của họ cũng phải chịu cùng chung số phận, trực tiếp vỡ nát.

Trên địa đàn lại chìm trong yên lặng.

Đối mặt với kẻ trông giống loài người, họ thật giống như một đám kiến nhỏ yếu dốt nát. Họ không những không thể chống đối tồn tại hùng mạnh nhường này, mà thậm chí ngay cả thủ đoạn đối phương sử dụng là gì, họ cũng không nhìn rõ được.

“Ôi…”

Có người thở dài một tiếng, đặt mông ngồi lên đất vò đầu, nói rõ người này đã bỏ cuộc.

Có người nắm thật chặt nắm đấm, gương mặt toàn vẻ chua xót bất đắc dĩ.

Có người trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng.

Nữ Oa ngẩng đầu nhìn La Chinh giết từng con côn trùng màu đen, nếp nhăn trên trán nàng càng lúc càng sâu hơn. Nhưng đột nhiên lông mày nàng lại giãn ra, nàng nhẹ nhàng truyền âm nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Giáng lâm”

“Cái gì?” Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Giáng lâm đến Vùng Đất Sơ Khai!” Nữ Oa nói.

La Chinh đã bị bao vây trong ảo cảnh, như vậy trọng kiếm Bất Quy Tắc, bản thân La Chinh và cả Thái Thượng Lão Quân núp trong đầu La Chinh đều bị nhốt ở trong đó. Thế nhưng họ có thể liên lạc với La Chinh thông qua Vùng Đất Sơ Khai.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe đến đây, hai mắt lập tức sáng ngời. Ông nói ngay: “Ngươi đi!”

Nữ Oa gật đầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vội vàng lấy vòng tròn giáng lâm ra và để nó trên đầu Nữ Oa.

“Ù!”

Vòng tròn giáng lâm tỏa ra ánh vàng chiếu khắp cả người Nữ Oa, ngay sau đó nàng đã giáng lâm đến Vùng Đất Sơ Khai.

Hiển nhiên kẻ trông giống loài người cũng thấy được hành động này, song gã không để ý lắm.

Ai lại đi để tâm đến mấy trò vặt vãnh của đám kiến dưới chân mình?

Sau khi Nữ Oa bản tôn giáng lâm đến Lê Sơn, nàng còn không kịp chào hỏi những người trong Lê Sơn đã vội vàng tiến thẳng đến chỗ Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc.

Dừng chân trước Văn Minh Chi Khí, Nữ Oa bản tôn vươn tay nhấn lên trên đó, kích hoạt nó và đồng thời thử kết nối với La Chinh. Dù sao đây cũng là thế giới trong cơ thể hắn, chắc có thể phá vỡ lớp hạn chế của ảo cảnh.

Văn Minh Chi Khí không ngừng lóe ra ánh sáng màu lục, Nữ Oa bản tôn nói: “La Chinh, ngươi có nghe thấy ta không…”

Nàng đợi một lúc rất lâu nhưng không ai trả lời.

Nữ Oa bản tôn lại thử thêm vài lần nữa, song kết quả thu được vẫn chỉ có một.

“Không được sao…” Nữ Oa cúi đầu xuống, trong mắt toàn là vẻ thất vọng.

Lúc này các Bất Hủ cảnh đang ở lại trấn giữ Vùng Đất Sơ Khai như Nữ Oa, Phục Hy và Đông Hoàng đều chạy tới.

“Nữ Oa Nương Nương… Trong Ngọc Thanh Thiên xảy ra chuyện gì vậy, sao lại vội vã thế?” Nữ Oa tiến lên hỏi.

Nói chuyện với một “bản thân” khác là một chuyện hết sức kỳ lạ, nhưng thấy Nữ Oa bản tôn lo lắng đến vậy thì e là tình hình không được tốt cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận