Bách Luyện Thành Thần

Chương 3726: Hàm răng

Lời của La Chinh khiến các Nhân Linh tỉnh táo lại hoàn toàn. Tùy tiện chạy đi báo thù Xà Linh Môn cơ bản không khác gì đi tự sát“Nhưng bọn ta có thể làm gì?” Một Nhân Linh trong đó hỏi.

Nhân Linh này tên là Thiên Sừ, là lãnh đạo của nhóm những người tạo nên thế giới này, tất cả những Nhân Linh khác kể cả Thiên Truyền đều phải nghe lệnh hắn ta.

“Các ngươi hiểu rõ thế giới hỗn độn hơn bọn ta, muốn tìm ra Nhân Linh Vương thì không thể thiếu sự giúp đỡ của các ngươi” La Chinh đáp.

“Tại sao bọn ta phải tin tưởng Nhân tộc các ngươi?” Thiên Sừ nhìn chằm chằm La Chinh, hỏi.

Loài người chính là do nhóm người kiến tạo thế giới này tạo ra. Trong mắt Thiên Sừ, mấy kẻ Nhân tộc như Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là tác phẩm điêu khắc của Nhân Linh bọn họ, mà Nhân tộc của thế giới thứ cấp thì sao có thể làm trái lời Nhân Linh lãnh đạo Chủ Giới được?

Thật ra, bao gồm cả Thiên Truyền, trong lòng các Nhân Linh còn lại đều mang theo ý nghĩ này.

Khi đứng trước Nhân tộc, Nhân Linh luôn có tâm lý cao hơn một bậc, đây là chuyện hết sức bình thường.

La Chinh cũng không để ý đến mối hoài nghi của Thiên Sừ, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Bởi vì Hầu Linh Vương tin tưởng ta”

Thiên Sừ lập tức im lặng, mà những Nhân Linh khác cũng không còn biết nói gì.

Địa vị của nhóm người kiến tạo trong Tứ Linh Môn không cao lắm, ngay cả phủ Thập Phương mà họ cũng không vào được.

Hầu Linh Vương lựa chọn tin tưởng La Chinh, đây chính là lời xác nhận to lớn nhất. Các người kiến tạo tạm thời được sắp xếp ở lại trên đảo Dạ Kiến.



Mấy ngày qua, “Trắc” vẫn luôn chăm chỉ cải tạo Lê Sơn. Toàn bộ phía Tây Lê Sơn đã bị Trắc đào hết một phần ba, số núi đá đào ra đều bị Trắc dùng sức mạnh chân lý hóa thành kim loại. Số kim loại ấy được bày bố theo quy luật nhất định, hình thành một khung tròn to lớn dài tới mấy ngàn dặm.

Trong khung tròn to lớn ấy, Mạc bố trí một pháp trận.

“Pháp trận đã bố trí xong rồi, lúc nào cũng có thể mở ra” Mạc nói với La Chinh.

La Chinh lấy bướm mẹ mà Nữ Oa bản tôn ban cho ra, bắt đầu cảm ứng vị trí và phương hướng của bướm con.

Trong số bướm con, có một con bám vào vùng đất sơ khai của hắn. Theo lời của Nữ Oa bản tôn thì dù có cách xa cỡ nào, hắn cũng có thể cảm ứng được vị trí của nơi đó.

Hắn rót ý thức vào trong bướm mẹ, đột nhiên một sự cảm ứng tới từ cõi u minh lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn cảm giác được một tồn tại mơ hồ.

“Tây Bắc thiên về Bắc! Ở hướng đó!” La Chinh chỉ về phía xa.

“Điều chỉnh phương hướng” Mạc nói với Trắc.

“Ầm ầm ầm…”

Khung tròn to lớn dựa vào một phía của Lê Sơn, Trắc đã chế tạo một đĩa quay khổng lồ. Dưới sự điều khiển của Trắc, đĩa quay kéo theo khung tròn và điều chỉnh lại phương hướng.

“Được rồi” Trắc nói.

Lúc này Mạc và Tịch đồng thời phóng ra sức mạnh chân lý.

Không chỉ có hai cổ thần hỗn độn mà rất nhiều Bất Hủ cảnh, Thánh Hồn cảnh ở đây cũng phóng ra sức mạnh huyết mạch.

Năng lượng hùng hậu hội tụ về phía Tây Lê Sơn, hướng tập trung của toàn bộ năng lượng ấy là một ngọn tháp cao. Trên đỉnh tháp cao có một thiếu nữ ngồi ngay ngắn, đó chính là La Yên.

Nàng đã lấy trục năng lượng ra.

Đến khi những năng lượng hoặc điên loạn hoặc mềm dịu ấy hội tụ về phía nàng, nàng liền dùng trục năng lượng để chuyển hóa chúng.

Năng lượng sau khi được trục năng lượng đồng hóa thì điên cuồng tràn vào pháp trận mà Mạc đã bố trí trong khung tròn khổng lồ.

“Ù!”

Năng lượng dồi dào ùa vào pháp trận, toàn bộ pháp trận bắt đầu lóe ra ánh sáng dữ dội. Mộ lực đẩy to lớn tác động lên khung tròn, khung tròn này lại rải đều lực ấy ra cho toàn núi Lê Sơn, nhờ đó gia tăng tốc độ đẩy Lê Sơn…

“Vù vù…”

Lê Sơn bắt đầu đổi hướng.

Quái vật khổng lồ này để lại một vệt đuôi thật dài trong thế giới hỗn độn trống trải, sau khi đổi hướng xong thì bắt đầu dùng tốc độ cực cao để tiến thật nhanh về phía Tây Bắc thiên Bắc của thế giới hỗn độn.

Thấy Lê Sơn đã xuất phát, La Chinh cảm thán: “Tiếc là không gặp được tê giác Liệt Thiên. Nếu trực tiếp xuyên qua Hư Động của tê giác Liệt Thiên thì chắc hẳn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian…”

Lúc La Chinh đi từ Thần Vực đến thế giới mẹ đã xuyên thẳng qua Hư Động mà tê giác Liệt Thiên tạo ra, nhờ vậy mới rút ngắn được quãng đường đi đến thế giới mẹ.

Mạc bên cạnh nghe được lời La Chinh bèn cười khẽ: “Chỉ với Hư Động do tê giác Liệt Thiên tạo ra thì không thể nào chứa hết Lê Sơn. Nếu Không còn sống thì Hư Động mà nó tự tay tạo ra còn làm được”

Tê giác Liệt Thiên chẳng qua chỉ là một trong mười đại hung thú hỗn độn, thực lực cùng lắm là tương đương một Bất Hủ cảnh mà thôi, đương nhiên nhóm cổ thần hỗn độn sẽ không để ở trong mắt.

“Đừng vội, có pháp trận phối hợp với trục năng lượng của La Yên nên tốc độ bay của Lê Sơn sẽ được tăng lên rất nhiều, cứ từ từ đợi xem…” Trắc nói.

La Chinh gật đầu: “Có ba vị cổ thần tiền bối trợ giúp là may mắn lớn nhất của Nhân tộc”

Lê Sơn tiếp tục tăng tốc.

Bây giờ Lê Sơn đã cách thế giới mẹ một khoảng rất xa, thoạt nhìn thế giới mẹ như một vầng trăng tròn vành vạnh treo nơi chân trời.

Đối với mấy trăm triệu Nhân tộc cùng tộc nhân Nữ Oa tại Lê Sơn thì những ngày vừa rồi trôi qua trong sự sợ hãi cùng cực. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Sơn sẽ hoàn toàn tách khỏi thế giới mẹ và chở họ bay đến một khu vực không biết tên, lại càng không rõ tương lai có vận mệnh nào đang chờ họ.



Thế giới trong cơ thể La Chinh vẫn đang biến hóa với tốc độ rất nhanh. Cứ mỗi lần có một cơn sóng thần nổi lên thì lại có một mảng lớn lục địa trồi lên mặt biển.

Ban đầu lục địa chỉ xuất hiện rải rác, chiếm một phần rất nhỏ trên biển. Không lâu sau, núi lửa phun trào từ biển càng lúc càng nhiều, sức mạnh hủy diệt kinh khủng làm tạo ra đủ loại sóng thần. Từng mảng lục địa trồi lên như nấm mọc sau mưa, cùng ghép lại với nhau tạo thành một vùng rất lớn.

Đủ loại thực vật bắt đầu xuất hiện, một giây trước đó vẫn là đại lục trơ trọi, một giây sau đã biến thành thảo nguyên xanh um tươi tốt. Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta ngạt thở.

Nếu dựa theo xu hướng phát triển của thế giới trong cơ thể trước kia thì sau khi thực vật xuất hiện là sẽ sinh ra đủ loại sinh linh. Sinh linh dần dần có được trí tuệ, thành lập bộ lạc, thành bang, thế lực lớn, đế quốc, thậm chí cả văn minh…

La Chinh không thể nào can thiệp vào sự phát triển của vùng đất sơ khai được, hắn chỉ có thể lặng lẽ diễn vai quần chúng.

Thế nhưng tình hình lại không phát triển theo hướng mà La Chinh dự đoán.

Trên các vùng đại lục này, một loại thực vật trông giống măng ra đời. Sau khi sinh ra, chúng bắt đầu điên cuồng nuốt hết các thực vật khác và sinh sôi nảy nở vô hạn.

Những thực vật khác trên đại lục dường như đều là lương thực cho thực vật giống măng ấy.

Không lâu sau, toàn bộ thực vật trên đại lục đều bị đám thực vật giống măng này ăn sạch, mà những thực vật giống măng này đã lớn lên rất nhanh, từ vài chục mét lên thành mấy dặm, rồi mấy trăm dặm, mấy ngàn dặm, kéo dài mãi đến tận biên giới của vùng đất sơ khai!

Trong thế giới mẹ, La Chinh đã từng trông thấy một vài loại cây có hình thể khổng lồ, thậm chí có những loại có trí tuệ tu được tới Bỉ Ngạn cảnh, nhưng không một loài nào có thể sánh được với những thực vật giống măng này.

Khi chúng dài đến mấy ngàn dặm, đường kính lên đến mấy trăm dặm thì cùng tụ lại, chồng chéo lên nhau ở biên giới vùng đất sơ khai.

La Chinh nhíu mày đánh giá một hồi lâu, con ngươi hơi rụt lại, trong lòng hiện ra hai chữ.

“Hàm răng?”

Nếu xem vùng đất sơ khai như cái đầu của một con thú khổng lồ, vậy thì số thực vật giống măng này chính là răng được giấu trong miệng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận