Bách Luyện Thành Thần

Chương 3574: Âm thanh không thể ngăn chặn

Ánh sáng quanh thôn làng này vốn đã rất mờ mịt, chẳng qua bao lâu sắc trời đã tối sầm xuống. Vốn dĩ trong nhà lá còn có vài tia sáng chiếu vào, khi sắc trời hoàn toàn tối đen, không gian trong nhà lá nhỏ hẹp cũng chìm trong bóng tối. Cũng may thị lực của mọi người không yếu, có thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh“Ư ư ư…”

Sau khi trời tối hẳn, tiếng kêu gào bên ngoài cũng càng lúc càng lớn. Lúc này cách đó không xa chợt xuất hiện một vòng sáng, vòng sáng này sáng rực, cho dù cách một lớp vách tranh dày bọn họ cũng có thể nhìn rõ.

“Bịt tai lại!” Phục Hy đề nghị.

Sau khi vòng sáng xuất hiện, một loạt tiếng thét chói tai lập tức truyền đến: “A a a…”

Tiếng thét này kéo dài một lúc rồi mới dần dần dừng lại.

“Đây, đây chính là Quỷ Quyệt?” Đông Hoàng chỉ vào vầng sáng ngoài nhà lá mà hỏi.

Cách vách tranh thật dày, mọi người có thể nhận ra một vầng sáng bất quy tắc, tiếng thét chói tai kia cũng từ vầng sáng này vọng tới.

“Ừ, chúng bắt đầu ra ngoài hoạt động rồi” Nữ Oa gật đầu.

Sau khi con Quỷ Quyệt đầu tiên ra khỏi nhà lá, tiếp đến là con thứ hai. Cũng như con đầu tiên, con Quỷ Quyệt thứ hai cũng phát ra tiếng thét thê lương…

Sau đó là con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm…

Ban nãy mọi người còn có thể chịu đựng tiếng gào thét khiến người ta khó chịu này, nhưng cứ gào mãi cũng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhóm người Đông Hoàng, Thắng Thiên Thử Vương và lão Anh đều xanh mặt, thậm chí còn hơi bực bội.

“Đừng nói là âm thanh này sẽ vang lên liên tục cả đêm đấy?” La Chinh thấp giọng hỏi.

Nữ Oa lắc đầu cười khổ: “Bây giờ mới chỉ là món khai vị mà thôi, đám Quỷ Quyệt này có phân công cả đấy. Đêm nào chúng cũng sẽ tập trung lại rồi liều mạng kêu gào, cho dù ở bên ngoài con đường Than Khóc cũng có thể nghe được”

Từng con Quỷ Quyệt kêu gào đã kinh khủng như vậy, nếu cả đám Quỷ Quyệt đồng loạt gào lên chắc sẽ khiến người ta phát điên. Đây đã không còn là tiếng kêu gào bình thường nữa mà là một hình thức tấn công tinh thần!

“Thế thì làm sao mà chịu nổi?” Lão Anh xanh mặt nói.

“Hủy thính giác là được” Phục Hy nói: “Mọi người có thể dùng thần thức truyền âm, chờ sáng hôm sau chữa tai lại là được”

Phục Hy nói ra đề nghị này xong, lão Anh lập tức nâng hai tay lên, dùng hai ngón tay đâm vào lỗ tai mình. Hai dòng máu tươi chảy ra từ lỗ tai, thính giác của Lão Anh đã hỏng, vẻ mặt bắt đầu trở nên thoải mái, sắc xanh trên mặt cũng nhanh chóng rút đi.

Đông Hoàng, lão Anh, Thắng Thiên Thử Vương, Dực Vương và ba thợ săn Bất Hủ cũng học theo, phá hỏng thính giác của mình.

Chữa trị thính giác bị phá hủy chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, thay vì nói là “phá hủy” thì có thể nói hiện tại bọn họ đang tạm thời “đóng cửa” thính giác.

“La Chinh, ngươi còn có thể chịu đựng sao?” Nữ Oa nhìn La Chinh một cái.

“Còn trong phạm vi chịu đựng” La Chinh gật đầu.

“Đừng quá sức, tiếng kêu gào của Quỷ Quyệt không thể xét theo lẽ thường, âm thanh này thực sự có thể khiến người ta sụp đổ, khi nào chống đỡ không được thì nên phá hủy thính giác của mình” Nữ Oa dặn dò.

“Vâng…”

Ngay khi La Chinh gật đầu thì con Quỷ Quyệt cuối cùng cũng chạy ra khỏi nhà lá và phát ra tiếng kêu gào chói tai, sau đó thôn làng bỗng chìm vào tĩnh lặng.

Thính giác của nhóm Đông Hoàng đã hỏng, hiện tại đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cho nên bọn họ cũng không thấy thế nào. Nhưng nhóm người La Chinh lại không quen chút nào với việc âm thanh đột nhiên dừng lại và hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy.

Cũng may sự tĩnh lặng này kéo dài không lâu, chỉ chừng năm sáu nhịp thở mà thôi.

Xuyên qua vách tranh có thể nhìn thấy vài ba vầng sáng tụ lại một chỗ, tiếng kêu ồn ào hơn nữa lại tiếp tục vang vọng tới tận chân trời.

Tiếng kêu gào lần này tuy không còn chói tai như trước nữa nhưng lúc trước là từng con Quỷ Quyệt thay phiên nhau phát ra, còn bây giờ là cả đám Quỷ Quyệt đồng loạt phát ra, so với trước đây, uy lực của những tiếng kêu gào này chỉ có hơn chứ không kém.

“Ư…”

Quái Thiên Khuyển phát ra âm thanh trầm thấp. Nó nhìn Phục Hy, mặt chó trông rất đáng thương. Phục Hy đưa hai ngón tay ấn nhẹ vào tai Quái Thiên Khuyển, thính giác của Quái Thiên Khuyển đã bị phá hủy. Sau đó đến phiên Nữ Oa và Phục Hy.

Trước lúc phá hủy thính giác của mình, Phục Hy còn nhìn La Chinh một cái: “Gắng gượng chống đỡ chẳng có ý nghĩa gì cả, mau ra tay đi”

Tuy khả năng chịu đựng của La Chinh mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng tiếng kêu gào càng lúc càng mạnh, hắn cũng cảm thấy bị tra tấn vô cùng.

Sau khi Phục Hy nhắc nhở, La Chinh khẽ gật đầu một cái, giơ tay đâm vào hai lỗ tai. Hai luồng lực đâm xuyên qua màng nhĩ, phát ra một âm thanh trầm đục, cả thế giới lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều không có liên quan gì tới mình nữa.

Nhưng đúng lúc này, La Chinh lại đột nhiên cảm thấy tai mình lành lạnh. Thính giác tự động khôi phục trong vòng ba nhịp thở!

Tiếng kêu gào chói tai càng thêm vang dội, nhanh chóng chiếm cứ cả tâm trí La Chinh, giống như có một cái dùi cứ đâm qua đâm lại trong đầu hắn.

Phục Hy, Nữ Oa thấy La Chinh ôm đầu đau đớn cũng rất kinh ngạc.

“Sao thế, La Chinh?” Nữ Oa dùng thần thức hỏi.

“Thính giác tự lành lại…” La Chinh cố nén khó chịu, dùng thần thức đáp lại.

“Tự lành…” Nữ Oa cũng không biết nói gì.

Lúc trước nàng đã nhìn ra thần thông huyết mạch của La Chinh có vẻ lúc thì linh lúc thì mất linh. Bây giờ tự động chữa lành thính giác cho La Chinh cũng là công lao của thần thông huyết mạch?

“Ư ư ư…”

Đám Quỷ Quyệt ngoài nhà lá lại phát ra âm thanh cao vút, tiếng kêu lần này còn mạnh hơn lần trước gấp mười lần.

La Chinh rối loạn tinh thần, hai ngón tay lại đâm vào tai một cái, hắn lập tức mất đi thính giác, cả thế giới khôi phục yên tĩnh.

Nhưng lần này lại khôi phục nhanh hơn…

Tiếng kêu gào có bị ngắt quãng một chút rồi lại vang vọng bên tai La Chinh.

“Lại nữa!”

La Chinh lại đâm thủng màng nhĩ mình lần nữa.

Nhưng lần này ngay cả cơn đau mất thính giác cũng không có, cứ thế bị chữa trị ngay tức khắc…

Mọi người thấy La Chinh không ngừng đâm mình bị thương cũng khó hiểu ra mặt, bọn họ dùng thần thức hỏi Nữ Oa, sau khi biết được nguyên nhân cũng không biết nói gì, chỉ biết nhìn La Chinh bằng ánh mắt thương cảm.

Liên tục đâm mình bị thương rồi tự lành hơn trăm lần, cuối cùng La Chinh lựa chọn từ bỏ, mặc kệ cho những tiếng kêu gào ngoài kia rót vào tai mình.

Ở giai đoạn hiện tại Khởi Nguyên Thần Huyết còn chưa thay thế hắn, nếu không chẳng cần phương thức phiền toái như vậy, nó làm vậy nhất định là có nguyên nhân khác…

La Chinh khẽ cắn môi, nghiêm túc ngồi khoanh chân. Nếu đã không thể tránh, vậy hắn cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Phục Hy và Nữ Oa không biết tiếng kêu gào của đám Quỷ Quyệt này ghê gớm đến mức nào, mỗi khi đêm xuống bọn họ đều phá hủy thính giác của mình, chưa bao giờ thực sự trải nghiệm.

Mới chưa tới nửa canh giờ mà sự đau đớn kịch liệt do tiếng kêu gào mang lại đã kiến La Chinh gian nan chịu đựng, mà một đêm lại dài đến mười canh giờ, đây đúng là một sự tra tấn giày vò ngoài sức tưởng tượng.

Mọi người cũng mặt mày u sầu nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt bọn họ còn có một chút cảnh giác. Nếu bị đám Quỷ Quyệt này phát hiện có người ngoài trà trộn vào chỗ này thì bọn họ chỉ có nước chết.

Lỡ như La Chinh không chịu nổi giày vò mà xốc cả căn lều này lên, bọn họ phải lập tức ra tay ngăn cản.

Nhưng sự đau đớn này của La Chinh chỉ kéo dài chừng hai canh giờ, sau hai canh giờ, vẻ đau đớn trên mặt hắn dần dần biến mất, thay vào đó chỉ còn lại vẻ hoài nghi.

Âm thanh kêu gào đã thay đổi, thay vào đó là tiếng ngâm tụng trầm thấp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận