Bách Luyện Thành Thần

Chương 3301: Cửu Ấn Thánh Hồn (1)

Cảnh tượng xảy ra với Cơ Hoán Đao khiến mọi người ở đây đều há hốc mồm. Đa số người đều không biết gì về chuyện khắc ấn Thánh Hồn, dù sao người bình thường có thể đột phá độ cao một trăm trượng thì đã như nỏ mạnh hết đà. Đừng nói tiếp tục hướng về phía trước, chỉ sợ cho dù kiên trì một hơi thở cũng không làm nổiNhưng trên thế giới này luôn có những người phi thường!

Rất lâu trước đây đã có người phát hiện độ cao một trăm trượng không phải cực hạn, sau khi đạt tới độ cao một trăm trượng, hồn trụ vẫn có thể tiếp tục bay lên.

Luôn có một vài sinh linh thiên phú dị bẩm muốn vượt qua cực hạn, tuy mỗi người chỉ có một cơ hội nhưng những thiên tài này cứ xông lên hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng có người lấy được “Khắc ấn Thánh Hồn”.

“Cơ Hoán Đao lấy được một khắc ấn Thánh Hồn!”

“Quá mạnh rồi!”

“Đã lâu không thấy có ai lấy được khắc ấn Thánh Hồn…”

Mọi người sửng sốt một lúc, đột nhiên phản ứng kịp.

Bởi vì người có tư cách lấy được khắc ấn Thánh Hồn quá ít, thậm chí nhiều người đã quên mất việc này, cho nên nhất thời rất nhiều người không hiểu rõ, suy nghĩ cẩn thận mới cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Cơ Hoán Đao đánh giá khắc ấn Thánh Hồn trên ngực, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

“Chúc mừng Cơ sư huynh!”

“Tộc Hữu Hùng chúng ta lại có người lấy được một khắc ấn!”

“Sau này Cơ sư huynh nhất định tiền đồ vô lượng!”

Nhóm dương hồn của tộc Hữu Hùng đều tiến lên tâng bốc.

Lý Bôi Tuyết ở cách đó không xa thì bĩu môi.

Ở Thiên Cung, nàng là một viên minh châu, nhưng nhìn khắp thế giới mẹ, nàng chưa chắc là người nổi bật nhất.

Ít nhất Cơ Hoán Đao này mạnh hơn nàng.

“Hừ!”

Lưu Hận hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi lên hồn trụ, xâm nhập vào đám mây linh hồn, Tần Hoa cũng bay lên đám mây.

Hai người đều thường xuyên ra vào Hồn thành, cũng đã quen với cực hạn của mình.

Lưu Hận dừng lại ở năm mươi sáu trượng, sau đó nhảy xuống khỏi hồn trụ, mà Tần Hoa cũng dừng lại ở độ cao sáu mươi trượng, tăng lên non nửa trượng so với trước đây, nhưng chút tiến bộ này cũng đủ để Tần Hoa vui vẻ vài ngày.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, rốt cuộc khắc ấn Thánh Hồn này là vật gì?” La Chinh tò mò hỏi.

“Ngươi có thể xem khắc ấn Thánh Hồn là thứ vượt xa Thánh Hồn cảnh” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Lợi ích rất rõ ràng, cùng là Thánh Hồn cảnh, người có được khắc ấn Thánh Hồn mạnh hơn người không có khắc ấn Thánh Hồn, khi trở thành người trong tranh, Bất Hủ cảnh cũng có ưu thế lớn hơn”

“Vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, trước đây ngài lấy được mấy khắc ấn?” La Chinh hỏi.

“Bảy cái” Trong lời nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn mang theo vẻ kiêu ngạo: “Khắc ấn Thánh Hồn đầu tiên là Sí Hỏa, cũng chính là khắc ấn Thánh Hồn mà thằng nhóc tộc Hữu Hùng kia vừa lấy được, thứ hai là Chúng Sinh, thứ ba là Vô Mệnh, thứ tư là… Tổng cộng có chín khắc ấn Thánh Hồn, nếu có đủ toàn bộ thì gọi là Cửu Ấn Thánh Hồn. Nói cách khác, cực hạn của hồn trụ là độ cao một trăm bảy mươi hai trượng, nhưng theo ta được biết, tới tận bây giờ thì người lấy được nhiều nhất cũng chỉ tới tám ấn Thánh Hồn, không ai lấy được khắc ấn Thánh Hồn cuối cùng!”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối cũng không thể lấy được toàn bộ khắc ấn Thánh Hồn…” La Chinh kinh ngạc.

Lúc này giọng nói của Thanh Ngọc Chi Linh cũng từ từ truyền tới, hiển nhiên nó cũng đang âm thầm quan sát: “Dực Vương của văn minh Thanh Ngọc chúng ta cũng chỉ lấy được năm khắc ấn Thánh Hồn, Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối quả là người ưu tú phi phàm!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Như vậy thì sao kia chứ? Cuối cùng cũng không thể thay đổi đại nạn Chung Yên…”

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa dứt lời, Phượng Ca ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hình như ta có chút cảm ngộ, La Chinh, ta lên trước đây!”

Sau đó hồn trụ dưới thân Phượng Ca bắt đầu chậm rãi bay lên, đưa Phượng Ca vào đám mây linh hồn.

Sau khi chui vào đám mây, Phượng Ca chỉ còn lại một hình bóng mờ nhạt.

So với đám người Lý Bôi Tuyết, A Khổ và Cơ Hoán Đao lúc trước, số người chú ý tới thử thách của Phượng Ca cũng không nhiều, dù sao nàng cũng chỉ là tân binh mới tiến vào Hồn thành lần đầu tiên, nhất định sẽ không đạt được thành tích quá tốt.

Nhưng thời gian Phượng Ca ở trong đám mây linh hồn càng lúc càng dài, cũng càng nhiều ánh mắt đổ dồn về đây.

“Cô gái Nhân tộc có thân thể đằng kia mới lần đầu tiên thử thách mà đã lên tới năm mươi trượng?”

“Thật là lợi hại!”

“Nghe nói là con gái của Đông Hoàng, thiên phú đương nhiên không tệ”

Lý Bôi Tuyết, Cơ Hoán Đao đứng ở dưới cũng nhìn chằm chằm hồn trụ của Phượng Ca.

Lần đầu tiên mà đã có thể bay lên năm mươi trượng, thành tích như vậy cũng xem như không tệ.

Cuối cùng con số trên hồn trụ của Phượng Ca dừng lại ở độ cao sáu mươi bảy trượng, thành tích đầu tiên của nàng đã hoàn toàn vượt qua Lý Bôi Tuyết và Cơ Hoán Đao.

Còn Lưu Hận và Tần Hoa lại mặt mày u sầu.

Bại dưới tay con gái Đông Hoàng tuy không oan, nhưng tâm lý vẫn mất cân bằng.

“Vù!”

Phượng Ca rơi xuống khỏi đám mây linh hồn, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Được đám mây linh hồn gột rửa, Phượng Ca cảm thấy linh hồn của mình đã thay đổi, từ một tồn tại hư vô trở thành càng thêm chân thật. Cảm giác này vô cùng quái dị, như thể ngoại trừ thân thể Thuần Khiết Giả này, nàng còn có một thân thể “linh hồn” khác.

“La Chinh, tới phiên ngươi rồi!” Phượng Ca vui vẻ nói.

Hiển nhiên, nàng rất vừa lòng với thành tích lần đầu tiến vào Hồn thành của mình.

Trong lúc những người khác đang thầm khinh bỉ La Chinh, trong lòng Phượng Ca lại có một nỗi lo khác, nàng sợ hãi mình đuổi không kịp La Chinh.

Nếu La Chinh dễ dàng thông qua Hồn thành, còn nàng thì mắc kẹt ở Hồn thành rất nhiều năm, đây không phải điều Phượng Ca muốn nhìn thấy.

La Chinh ngồi trên hồn trụ, gật đầu với Phượng Ca. Ý niệm của hắn vừa động, hồn trụ bên dưới đã bắt đầu chậm rãi bay lên.

Ngay khi vừa chui vào đám mây linh hồn, hắn lập tức cảm nhận được từng cơn sóng thủy triều trào dâng về phía dương hồn của mình, những gương mặt kỳ dị kia hỗn loạn trong thủy triều, sóng xô tới gần, tất cả đều nhào lên cắn xé La Chinh.

Nhưng quá trình cắn xé cũng không hề đau đớn, những gương mặt này chỉ cắn một miếng rồi lập tức rời đi.

Trong đám mây linh hồn, La Chinh có hơi hoang mang. Cả đời này hắn đã trải qua vô số thử thách và rèn luyện, nhưng hoặc là ẩn chứa áp lực tinh thần to lớn, hoặc là mang tới thương tổn trực tiếp cho La Chinh, trong những thử thách đó, không có lần nào là La Chinh không vượt qua cực kỳ xuất sắc.

Đây là lần đầu tiên La Chinh gặp phải kiểu thử thách không có chút tác dụng nào như thế này…

Cắn xé hồi lâu, La Chinh mới phát hiện một vấn đề, hồn trụ dưới thân hắn không hề bay lên!

Hắn không biết rằng những dương hồn dưới đám mây linh hồn cũng đang chú ý tới mình, rất nhiều người còn không hề che giấu vẻ chế nhạo trào phúng trên mặt.

“Hình như người này không lĩnh ngộ được chút nào?”

“Không lẽ hắn là dương hồn bài xích Vô Sắc Niệm?”

“Ta từng nghe nói có một vài dương hồn không thể lĩnh ngộ Vô Sắc Niệm, cho nên không thể tiến thêm trong đám mây linh hồn, nhưng kiểu người này cực kỳ hiếm thấy”

Con số trên hồn trụ của La Chinh không hề thay đổi, nghiễm nhiên dẫn tới những suy đoán này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận