Bách Luyện Thành Thần

Chương 2418: Vòng xoáy không thể ra khỏi

Uy lực của Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp cực kỳ lớn, nhưng ở thế giới mẹ cũng không có mấy người tu luyện công pháp này…Bởi vì công pháp này quá mức tổn tại dương hồn, Âm Dương Huyễn Cảnh tầng thứ nhất và Âm Dương Sinh Diệt tầng thứ hai còn đỡ, độ tổn hại vẫn nằm trong giới hạn, tĩnh dưỡng quanh năm suốt tháng là có thể chữa khỏi.

Tuy nhiên, “Âm Dương Lô Đỉnh” của tầng thứ ba là công pháp cấm kỵ.

Người sử dụng công pháp này sẽ lấy dương hồn của chính mình để thanh lọc toàn bộ chân ý Âm Dương Hỗn Độn đã lĩnh ngộ được!

Ở trên thế giới mẹ, phương pháp này thường không dùng để ngăn địch mà dùng để luyện khí!

Vì muốn chế tạo thần binh tuyệt thế, một vài thế lực lớn còn đặc biệt bồi dưỡng một vài đệ tử rồi truyền chân ý cho họ, dẫn họ tiến vào biển Chân Ý, cuối cùng cưỡng bức dụ dỗ khiến bọn họ hiến tế Âm Dương Lô Đỉnh!

Có một vài thế lực lớn ngang ngược hoành hành còn từng điều động hơn trăm chân thần đại viên mãn hiến tế Âm Dương Lô Đỉnh để luyện hóa một vài nguyên liệu rất khó luyện, cuối cùng phải trả giá bằng tính mạng của những chân thần đại viên mãn này.

“Vù…”

Lúc này, bát quái chuyển động, toàn bộ hư không cũng chuyển động theo.

“Ngay cả ta cũng bị kéo vào, chuyển động theo nó?” Một chân thần đại viên mãn sững sờ nhìn lên bát quái, thốt ra.

“Lẽ nào Thuần Quân Đại Thánh luyện hóa cả chúng ta luôn sao?” Một á thánh khác sa sầm mặt, nói.

“Hy sinh tất cả chúng ta sao, không công bằng!” Đôi mắt xinh đẹp của Mục Huyết Dung hiện lên vẻ sợ hãi.

Nàng ta không biết Đông Phương Thuần Quân thi triển thủ đoạn này sẽ phải trả cái giá như thế nào, có thể sống lại hay không, nhưng nàng ta thì nhất định sẽ phải chết trong hư không này!

Tất cả mọi người trong hư không đều bị cuốn vào trong một vòng xoáy, mà Đông Phương Thuần Quân lại là trung tâm của vòng xoáy này…

“Vù vù!”

La Chinh và Hoa Thiên Mệnh thấy tình thế không ổn bèn lần lượt cầm kiếm đâm về phía Đông Phương Thuần Quân.

Nhưng lúc này, thân thể ông ta như đã chìm vào trạng thái hư vô, hai thanh trường kiếm đâm ra chỉ chạm vào nhau đánh “keng” một tiếng.

La Chinh và Hoa Thiên Mệnh cảm nhận được một lực hút cực mạnh, nó như muốn lôi hai người họ vào trong cơ thể Đông Phương Thuần Quân!

Hoa Thiên Mệnh cố rút Đằng Xà kiếm ra khỏi cơ thể ông ta, nhưng có rút thế nào thanh kiếm cũng không nhúc nhích được!

La Chinh thấy Hoa Thiên Mệnh và cả kiếm của hắn ta sắp bị hút vào trong cơ thể Đông Phương Thuần Quân bèn cắn răng một cái, bộc phát sức mạnh trong cơ thể, đâm mạnh Thừa Ảnh kiếm lên!

“Keng!”

Có thể nói hắn đã dốc hết sức lực vào cú va chạm này mới có thể đánh văng Đằng Xà kiếm ra khỏi cơ thể Đông Phương Thuần Quân, nhưng vì hắn dùng lực quá mạnh nên Thừa Ảnh kiếm lập tức đứt gãy!

Thừa Ảnh kiếm là thanh bội kiếm được lão Viên cực kỳ coi trọng, nhưng dù sao cũng không bằng Đằng Xà kiếm, cú va chạm mạnh như thế khiến nó gãy ngay trong cơ thể Đông Phương Thuần Quân, thương thay La Chinh còn chưa thể hoàn toàn khống chế thanh kiếm này.

La Chinh cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn mặc kệ Thừa Ảnh kiếm, cùng Hoa Thiên Mệnh bay về phía sau hòng thoát khỏi lực hút quanh thân Đông Phương Thuần Quân.

Đông Phương Thuần Quân đứng giữa không trung, thấy cảnh này ông ta chợt nở một nụ cười điên cuồng. Ông ta cũng không đuổi theo La Chinh hay Hoa Thiên Mệnh mà chỉ bật ra một tràng cười điên dại: “Ha ha ha ha, chạy đi, chạy đi… Các ngươi có thể chạy đi đâu?”

Trong mắt Đông Phương Thuần Quân, cho dù bọn họ có chạy xa hơn nữa thì cuối cùng vẫn sẽ bị cuốn vào bên trong…

“Vù…”

“Vù…”

“Vù…”

Mỗi người trong hư không đều chuyển động xung quanh Đông Phương Thuần Quân, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, tựa như có một vòng xoáy khổng lồ vô hình giam cầm tất cả vào bên trong.

“Chạy tới bên rìa đi!”

Mục Huyết Dung nhận ra mình không thể ngồi yên chờ chết, bèn kêu gọi những người còn lại cố gắng đột phá vòng vây.

Lực hút này cũng không khó chống lại mấy, bây giờ mọi người đã phản ứng lại kịp nên vội vàng đồng loạt bay về phía xa…

Lúc đầu, tốc độ của những người này cực kỳ nhanh! Nhưng vừa bay ra được một khoảng thì họ bỗng cảm nhận được lực hút đã tăng lên gấp đôi!

“Lực hút này càng lúc càng lớn…”

“Ta, ta không xông ra được, sao có thể như vậy…”

Một á thánh vốn ở một nơi cách Đông Phương Thuần Quân cực kỳ xa, nhưng sau khi gã chạy được hơn trăm dặm thì chợt cảm giác không gian xung quanh đặc quánh một cách dị thường, cho dù gã có cố hết sức bay đi thì tốc độ vẫn chậm như ốc sên, muốn tiến lên một tấc cũng vô cùng trắc trở.

Chẳng bao lâu sau…

Bọn họ phát hiện sát biên giới vòng xoáy này có một ranh giới vô hình dựng thẳng, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào, có dùng hết mọi thủ đoạn đi chăng nữa cũng không thể vượt qua ranh giới ấy!

“La Chinh, chúng ta đi!”

Cô gái kia thấy thế bèn ra lệnh cho bản sao của Hàm Thanh Đế tạo ra một đường hầm không gian bao phủ lấy cả La Chinh và Hoa Thiên Mệnh. Chớp mắt một cái hai người đã dời tới bên người nàng ta, cả Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng chạy tới.

Sau đó, bản sao của Hàm Thanh Đế rung nhẹ Thái Hòa Thần Thương, điều khiển cho nó tạo ra một đường hầm không gian vô hình nối liền với không gian bên ngoài vòng xoáy, cuối cùng năm người vội vàng chui vào đương hầm không gian…

Trong khi đó, Hàm Thanh Đế chân chính thì nheo mắt nhìn Đông Phương Thuần Quân, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.

Ông ta vốn nghĩ cứ để Đông Phương Thuần Quân và La Chinh chém giết lẫn nhau cho cả hai cùng thương vong, nào ngờ Đông Phương Thuần Quân lại vô dụng đến thế, khiến ông ta không có cơ hội ra tay.

Nhưng bây giờ Đông Phương Thuần Quân đã bày ra thủ đoạn cỡ này rồi thì e rằng sẽ phải trả một cái giá cực đắt, thậm chí ông ta còn nghi ngờ, không biết Đông Phương Thuần Quân có thể hồi sinh trong vũ trụ được hay không!

Ít nhất thì tên này chết chắc rồi…

Có điều, kết quả như này không đủ để Hàm Thanh Đế thỏa mãn.

Ông ta làm thánh hai đời, luôn cho rằng bản thân mình mới là chúa tể Thần vực, vậy mà thân thể Chân Ma lại bị La Chinh và Hoa Thiên Mệnh lấy được, ông ta cực kỳ không cam lòng. Tuy nhiên, Đông Phương Thuần Quân còn chẳng phải là đối thủ của bọn họ, nếu chỉ có một mình ông ta thì chắc chắn không đối phó nổi, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác!

Nghĩ tới đây, ông ta cũng bình tĩnh lắc nhẹ Thái Hòa Thần Thương, định xuyên phá không gian mà đi.

“Thanh Đế huynh, có thể đưa ta cùng đi không? Ngày sau trở về đảo nổi, Bạch gia ta nhất định sẽ hậu tạ” Một đạo nhân tóc dài đứng sau Hàm Thanh Đế nói.

Đạo nhân tóc dài chính là á thánh Bạch gia.

Hắn ta thấy những người khác đều bị giam cầm trong vòng xoáy này, tự biết dựa vào thực lực của mình thì không thể rời đi được. Thấy cô gái kia mang theo đám người La Chinh chạy thoát, mà hiện tại Hàm Thanh Đế cũng sắp đi nên hắn ta mới nảy ra ý định xin đi nhờ.

Hàm Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, hơi đâu để ý đến người này? Luồng đạo uẩn không gian thần đạo tràn ra, ông ta lập tức biến mất ngay trước mặt á thánh.

Ông ta xuyên qua đường hầm không gian một lúc, cuối cùng đột nhiên đâm sầm vào một vách tường vô hình. Cơn đau bất chợt khiến ông ta rên khẽ một tiếng, sau đó lảo đảo vọt ra khỏi đường hầm không gian.

Hàm Thanh Đế quan sát một lúc rồi lập tức biến sắc.

Đường hầm không gian do ông ta tạo ra cũng không thể dẫn ra bên ngoài vòng xoáy, ông ta vẫn bị giữ lại ở trong đây!

Mà ở bên kia, sắc mặt của cô gái, La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm đều rất khó coi…

“Dù đã sử dụng đường hầm không gian mà vẫn không thể chạy thoát” Cô gái chau mày nói.

Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Đông Phương Thuần Quân ở phía xa rồi hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải chết ở chỗ này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận