Bách Luyện Thành Thần

Chương 1999: Bản gốc

La Chinh không thèm để ý đến người nàyKhông ngờ cái tên chân thần cấp thấp kia vẫn cứ quấn lấy, ngăn trước mặt La Chinh, không cho hắn đi.

Không thể động tay động chân trong vùng đất không chiến tranh nên chẳng ai sợ ai.

Tên chân thần cấp thấp nhằm vào điểm này nên mới dám bám dai như đỉa. Tuy có rất nhiều chân thần tham gia Đạo Tranh đều chuẩn bị một ít Phạn văn nhưng luôn có một vài chân thần bị mắc lừa…

“Không nên bỏ qua cơ hội này đâu! Hiểu được miếng phạn văn này, ngươi có thể tỏa sáng trong lần Đạo Tranh này đấy!” Tên chân thần kia vừa đi vừa quan sát sắc mặt của La Chinh. Sau khi thấy hắn không phản ứng gì thì lại móc ra một xấp giấy khác, tiếp tục nói: “Ngươi chướng mắt mấy cái kia, vậy cái này như nào? Những Phạn văn màu tím này có hiếm thấy hơn nữa thì cũng là một Thần Vũ tệ một tờ, xem như bán lỗ vậy…”

Nghe đến Phạn văn màu tím, La Chinh cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt dừng lại trên xấp giấy kia, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Thì ra cái gọi và Phạn văn màu tím chính là trên bản sao của Phạn văn được dát một lớp bột phấn màu tím mà thôi…

Các chân thần đang chuẩn bị vào thành ở gần đó nhìn thấy Phạn văn màu tím thì tức khắc cười vang một trận.

Nhưng hình như tên chân thần cấp thấp này chẳng thèm để ý chút nào, cứ bám riết lấy La Chinh.

Chẳng còn cách nào khác, La Chinh đành dừng bước, hờ hững liếc mắt nhìn tên chân thần kia một cái, sau đó giật lấy Phạn văn màu vàng trong tay gã, thản nhiên nói: “Cấu tạo miếng Phạn văn này cực kỳ đơn giản, ý nghĩa mà nó biểu đạt chẳng qua chỉ có bốn mươi sáu chữ mà thôi, đại ý là miêu tả một loại thực vật trong hỗn độn, quả của loài cây này rất ngọt, ăn vào có thể giải khát!”

Nói xong, hắn bỏ lại miếng Phạn văn màu vàng vào trong tay tên chân thần cấp thấp kia, sau đó lại giật lấy một tờ Phạn văn màu tím: “Miếng Phạn văn này lại còn vô vị hơn nữa, nói chung là một bài thơ của chủng tộc nào đó… Hai miếng Phạn văn này chẳng có chút ý nghĩa nào, đứng có bám lấy ta nữa!”

La Chinh nói xong những lời này, thấy tên chân thần cấp thấp kia ngơ ngác một hồi, còn những chân thần khác cũng tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Dù là Phạn văn đơn giản thì cũng không thể phá giải một cách dễ dàng như vậy được.

Một miếng Phạn văn tại Thần vực có đến hàng nghìn hàng vạn cách giải thích. Cũng chính vì mỗi một Phạn văn lại có một cách lý giải khác nhau, cho nên vẫn không thể hình thành một phương pháp thống nhất, rất nhiều chân thần đều tự có cách giải thích của riêng mình.

Một vài bậc đại năng trong Thần vực có ánh mắt tinh tường hơn, cách lý giải cũng chuẩn xác tinh tế hơn, nhưng hiển nhiên những lĩnh ngộ và lý giải này sẽ không được lưu truyền giữa những chân thần bình thường.

La Chinh giải thích hàm nghĩa bên trong hai miếng Phạn văn một cách chắc chắn như vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Nhưng đa số chân thần đều cho rằng La Chinh đang nói láo…

“Ồ?”

Đúng lúc này, một lão già đang đứng trên tường thành, khẽ cau mày, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn chằm chằm vào La Chinh.

“Tên nhóc này giải thích… giống hệt như lý giải của Thanh Mộc đại sư!” Lão già áo trắng kinh ngạc ra mặt.

Bên cạnh lão già áo trắng là một chàng thanh niên phong độ hiên ngang, hắn ta gật đầu nói: “Ta nhớ Thanh Mộc đại sư từng giải thích miếng Thần văn này. Theo suy luận của Thanh Mộc đại sư, miếng Thần văn này thực sự nghi chép về một loài cây nhưng Thanh Mộc đại sư chỉ nói loài cây kia có một loại quả thần kỳ, cũng không biết loại quả kia có ích lợi gì, vậy mà tên nhóc kia còn nói quả của nó dùng để giải khát…”

Trong lòng các chân thần, thần linh vượt cấp là một loại sinh linh vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, đâu cần giải khát làm cái gì?

“Nhưng nửa đoạn trước mà hắn giải thích quả thực trùng khớp với lời của Thanh Mộc đại sư” Lão già nói: “Hơn nữa, hắn lại còn nói miếng Phạn văn thứ hai là một bài thơ, ta nhớ Bạch Mộc đại sư nói đó là một loại công pháp”

Chàng thanh niên cười hì hì: “Đúng vậy, cũng bởi vì một câu nói của Bạch Mộc đại sư cho nên mới có rất nhiều kẻ liều mạng muốn từ đó ngộ ra thần thông cao siêu cơ mà, nhưng cuối cùng đều chẳng thu hoạch được gì. Đến lúc này thì ta lại thấy hơi tán thành với người này, không chừng chỉ là một bài thơ bỏ đi mà thôi, mọi người lại còn ôm về xem như của quý. Tìm cơ hội làm quen người này đi”

“Trước hết cứ chờ đã xem sao” Lão già áo trắng lắc đầu nói: “Tiếp xúc quá sớm sẽ không nhìn ra điều gì chân thực. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh nhất định sẽ trổ hết tài năng, đến lúc đó hẵng tiếp xúc cũng không muộn”

Lúc còn ở Tiên phủ, La Chinh đã bắt thằng nhóc La Niệm giải nghĩa kha khá Phạn văn.

Hai miếng Phạn văn trong tay tên bán hàng rong kia chẳng qua chỉ là loại tầm thường nhất, nhưng vì Đạo Tranh, La Chinh đã ghi lại gần như không sót một chữ.

Nói thật lòng, có đôi chỗ La Chinh cũng không thể nào hiểu nổi.

Con trai La Niệm của hắn đến từ thế giới Đại Thiên, hoàn toàn chẳng biết gì về Hoàn Vũ hay Thần vực.

Những nội dung Phạn văn này phức tạp đến mức kể cả Thánh nhân muốn tìm hiểu ý nghĩa bên trong cũng gặp phải muôn vàn khó khăn, nhưng khi La Niệm tiếp xúc với chúng lại đơn giản như ăn cơm uống nước, dễ như trở bàn tay vậy…

Có đôi lần La Chinh luôn muốn thả ra một luồng thần thức chui vào trong đầu La Niệm nhìn xem. Dường như trong linh hồn nó cất giấu một bí mật nào đó mà đến hắn cũng biết.

Nhưng thằng nhóc La Niệm kia lại thề chết không theo, còn khóc lóc kể lể với Ninh Vũ Điệp là La Chinh muốn xâm phạm nó, cuối cùng La Chinh chỉ có thể từ bỏ.

Lúc đó nhìn La Niệm rụt đầu, thoáng để lộ ánh mắt giảo hoạt, hắn thực sự cảm thấy con trai đang che giấu gì đó…

Hình như tên chân thần cấp thấp kia rất kinh ngạc trước lời giải thích của La Chinh, cầm lấy hai tờ bản sao Phạn văn, nhìn chằm chằm La Chinh rồi nói: “Ngươi, ngươi nói thật?”

La Chinh lườm hắn ta một cái, đi thẳng đến cửa thành…

Các chân thần xếp hàng ngay ngắn thành một đội ngũ trước cửa thành, đưa Phạn văn của mình cho các thủ vệ xem xét theo đúng trình tự.

Đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt La Chinh, ngón tay hắn khẽ nhoáng lên một cái, một tờ giấy màu xanh biếc đã xuất hiện trong tay. Trên trang giấy được khắc Phạn văn hơi mờ, mơ hồ tỏa ra khí thế…

“Bản gốc!”

“Tên nhóc này lại có một miếng Phạn văn gốc!”

“Lấy đâu ra vậy!”

Sau khi những thủ vệ và đám chân thần xung quanh cảm nhận được miếng Phạn văn kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

Trong Thần vực lưu truyền vô số Phạn văn…

Bởi vì sau khi một miếng Phạn văn xuất hiện trên đời thì thường sẽ có mấy trăm bản, thậm chí nghìn vạn bản sao, tốc độ lưu truyền của những bản sao này cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng bản gốc thì chỉ có một.

Thậm chí có một vài Phạn văn cũng không có bản gốc, chỉ còn lại bản sao…

Đa số chân thần sống cả đời cũng chưa bao giờ nhìn thấy Phạn văn thật sự, Phạn văn thật sự đang đề cập đến ở đây đương nhiên là Phạn văn gốc.

Có một số Phạn văn được khắc trên bia đá, có một số Phạn văn được khắc trên vách tường, cũng có một số bất ngờ xuất hiện giữa không trung.

Còn có một số phạn văn, ví dụ như “Công pháp luyện khí Thái Thượng” mà La Chinh tu luyện thì được khắc trực tiếp lên người mình…

La Chinh tới tham gia Đạo Tranh đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, miếng Phạn văn này cũng không phải quá mức quan trọng, hắn không ngờ bản thân tùy tiện lấy ra một miếng Phạn văn lại hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của những người này. Nhất thời, cả trong và ngoài tường thành đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu xanh trên tay hắn.

Tên chân thần cấp thấp liên tục chào hàng La Chinh lúc trước giờ chỉ biết há hốc miệng nhìn bản gốc trong tay La Chinh.

Trên tường thành, hai vị chân thần một già một trẻ cũng trợn tròn mắt.

“Tên nhóc này… Rốt cuộc có lai lịch gì, sao hắn lại có một bản gốc được?” Chàng thanh niên ngây người nói.

Biểu cảm trên mặt lão già áo trắng cũng vô cùng đặc sắc, năm đó ông ta từng cầu xin ông nội đánh tiếng với bà nội, sau đó mới được Thanh Mộc đại sư cho phép được tận mắt nhìn thấy một miếng Phạn văn gốc, hơn nữa Thanh Mộc đại sư còn vô cùng cẩn thận dè dặt, chỉ cho ông ta nhìn thoáng qua mà thôi!

Mặc kệ là ai, trong tay nắm giữ một miếng Phạn văn, sợ rằng đều sẽ giữ kín như bưng, cất giấu cẩn thận từng li từng tí giống như châu báu.

Bản sao có thể bị chỉnh sửa, còn Phạn văn gốc là chuẩn xác nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm nên giá trị của Phạn văn gốc.

Thấy thanh niên này tiện tay lấy ra một bản gốc mà chẳng thèm để bụng, trong lòng ông ta tràn đầy tò mò, đồng thời còn suy đoán, chỉ sợ trong tay người này không chỉ có một bản gốc mà thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận