Bách Luyện Thành Thần

Chương 3506: Giãy giụa

Ngoại hình của La Chinh vẫn chưa trở lại như cũ, vẫn là quái vật cao mấy trượng. Dưới hình thái này, khí tức của hắn đã xảy ra biến hóa rất lớnKhông mới nhìn sơ qua vẫn chưa nhận ra được, nhưng trong tình hình này mà vẫn có người dám lao xuống, chắc hẳn không phải kẻ vô danh tiểu tốt.

“Vù…”

Con mắt duy nhất của Không lập lòe ánh sáng xanh, hai không gian bất chợt hình thành hai bên người La Chinh. Chỉ cần hai không gian này giữ chặt lấy La Chinh rồi nhẹ nhàng kéo sang hai bên là có thể xé hắn thành hai nửa.

Nhưng hai không gian này vừa mới bao phủ La Chinh thì đã lập tức tán loạn!

“Cái gì!”

Một con mắt của Không ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại đột nhiên liên tưởng tới La Chinh, con quái vật này chính là tên kia?

Suy nghĩ này đang quanh quẩn trong đầu nó thì thân thể La Chinh đã phình lên thành quái vật khổng lồ cao hơn tám trăm nghìn trượng!

Trước kia thân thể hoang thần của La Chinh có thể làm hắn phóng to tới bốn trăm nghìn trượng, ban nãy trước khi kích hoạt thân thể hoang thần, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy. Nhưng rõ ràng sau khi kích hoạt, hắn mới kinh ngạc phát hiện thân thể của mình có thể lớn hơn gấp đôi!

Là vì hắn cắn nuốt Lãnh sao?

Trong lòng Không bỗng có cảm giác không ổn.

Trước kia La Chinh có thể dễ dàng phá hủy Ngư Cổ của Thông Thiên giáo chủ và thế giới tam giác mà nó thi triển ra, nếu con quái vật đáng sợ này là La Chinh, chỉ sợ tình thế sẽ nguy nan.

Điều càng khiến Không khó hiểu chính là hình thái hiện tại của La Chinh cũng có một số đặc điểm nổi bật của Lãnh, ví dụ như đôi tay thô to cường tráng, hoặc như lông trắng trên tay.

“Ngươi là ai?” Không ngẩng đầu hỏi.

La Chinh nở nụ cười xấu xí với Không, sau đó vươn chân giẫm nhẹ một cái, không gian giam cầm Đông Hoàng bản tôn lập tức vỡ ra một cái lỗ lớn!

“Thật sự là thằng nhóc kia…”

Cuối cùng Không cũng đã xác định được thân phận của La Chinh, cũng chỉ có hắn mới có thể phá vỡ vách ngăn không gian của nó.

Nhưng vì sao tên này lại biến thành như vậy…

Trong lúc nó đang hoang mang thì Đông Hoàng bản tôn trong không gian đã đâm về phía trước một kiếm, dưới một kiếm này có vô số ánh kiếm màu vàng bùng lên.

“Soạt!”

Sau khi đánh ra một cái hố lớn, không gian đã không còn là một thể, cứ thế bị ánh kiếm chém thành mảnh nhỏ.

“Vù vù vù…”

Ánh kiếm sắc bén màu vàng đồng loạt bao phủ lấy Không.

Tường ngăn không gian của Không vô cùng khắc chế Đông Hoàng bản tôn, nhưng không có nghĩa là Không có thể muốn làm gì Đông Hoàng bản tôn thì làm.

Đông Hoàng bản tôn đã sử dụng huyết mạch của bản thân tới mức cực hạn, kiếm đạo cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị cắt vụn!

Không nhanh chóng lùi lại, hai tay đánh ra, những tấm lá chắn không gian lớn hàng triệu trượng liên tiếp xuất hiện.

“Soạt! Soạt! Soạt…”

Đông Hoàng bản tôn tiện đà truy kích, không ngừng chém vỡ những tấm lá chắn không gian này.

Ánh kiếm màu vàng như tử thần đoạt mạng, không chém vụn Không thì quyết không bỏ qua!

Trong lúc Không đang ra sức chống lại đòn tấn công của Đông Hoàng bản tôn, đột nhiên nó cảm giác được một làn sóng dao động không gian.

Thân là cổ thần hỗn độn nắm giữ chân lý không gian, nó cực kỳ nhạy cảm với những dao động trong không gian, làn sóng dao động này vừa xuất hiện nó lập tức biết La Chinh đang làm khó dễ mình!

“Ù…”

Không chỉ tay về phía đó như một phản xạ có điều kiện, một làn sóng dao động không gian tức khắc bao phủ lấy La Chinh, muốn trục xuất La Chinh vào góc hỗn độn!

Nhưng nó đã quên mất mục đích ban đầu khi tấn công Lê Sơn chính là hoàn thành sứ mệnh của tộc Nguyên Linh… Bắt La Chinh về tay bằng bất cứ giá nào.

Bây giờ vì cảm nhận được sức uy hiếp từ La Chinh, Không lại muốn trục xuất hắn!

Nhưng làn sóng dao động không gian này vừa mới tập trung trên thân La Chinh thì đã lập tức biến mất…

Giờ khắc này, Không cảm nhận được rõ ràng thân thể La Chinh phóng ra một làn sóng dao động không gian tương phản, tiêu hủy sự trục xuất của Không!

“Sao có thể!”

Trong mắt Không tràn đầy vẻ khó tin.

Hỗn độn còn tồn tại một luồng sức mạnh tuyệt đối tương phản với sức mạnh không gian của nó?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Không sẽ tuyệt đối không tin việc này, nhưng La Chinh lại có thể làm được một cách dễ dàng…

Trong lúc Không còn đang kinh ngạc thì La Chinh đã lao vọt tới, khống chế chặt chẽ Không từ phía sau.

“Vù vù vù…”

Các đó không xa, Đông Hoàng bản tôn cũng nhân cơ hội phát động tấn công, ánh kiếm màu vàng đâm ra một lỗ máu trên thân Không. Không điên cuồng sử dụng sức mạnh huyết mạch để dịch chuyển không gian rời đi, chân lý không gian màu lam xoay tròn quanh thân nó, thân thể nó như một vật thể sắp biến mất, lúc thì biến thành một cái bóng mờ, lúc thì ngưng kết thành thân thể cực kỳ chân thật.

“Phập phập phập phập phập…”

Trong lúc Không đang liên tục giãy giụa thì trên ngực La Chinh bỗng nhô ra mười sáu xương sườn sắc bén, cắm vào thân thể Không, xương sườn mọc ra móc câu nối liền Không và La Chinh thành một thể.

Đông Hoàng bản tôn vẫn luôn ở tại thế giới trong thân thể La Chinh, cũng có hiểu biết sơ bộ về Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể hắn, nhưng khi thấy cảnh tượng này ông cũng cực kỳ khiếp sợ, làm sao thằng nhóc này lại có được phương thức tấn công cỡ này?

Không trúng chiêu, nó nhận ra điều bất ổn.

Ở phương diện thần thông chân lý, nó và Lãnh vẫn có chênh lệch tương đối lớn.

Lãnh có sở trường khống chế nhiệt độ, dựa vào nhiệt độ cực thấp mà không sợ bất cứ tấn công năng lượng hóa nào, đây cũng là lý do đại trận Thần Tinh của Thắng Thiên Thử Vương thất bại.

Còn sở trường của Không lại là khống chế không gian, trong việc giam cầm, trốn thoát, nó có thần thông mà những cổ thần hỗn độn khác không thể sánh nổi!

Không gào thét một hơi, sau đó thân thể đột nhiên tan vỡ!

Thân thể như một tòa tháp được xây nên từ cát đột nhiên sụp đổ, mỗi một hạt cát lại hóa thành một không gian cực nhỏ, cũng là vật chất nhỏ nhất trong hỗn độn, lúc này Không mới thoát khỏi sự giam cầm của La Chinh.

Một người lớn chừng tám thước được tạo thành từ mấy chục tỷ không gian cực nhỏ. Số lượng không gian cực nhỏ tạo thành thân thể khổng lồ của Không lại nhiều hơn gấp bao nhiêu lần!

Vô số không gian cực nhỏ mà mắt thường không thể phân biệt nổi đã dịch chuyển đến một nơi khác, lại dựa theo trình tự sắp xếp trở về vị trí cũ, thân thể của Không dần dần phục hồi như cũ, phương thức di chuyển này cũng tiêu hao cực nhiều sức lực của nó.

Nó lại nhìn về phía La Chinh, trên mặt đã hiện lên vẻ sợ hãi, bởi vì nó cảm nhận được nếu mình không liều một phen thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, mà câu nói tiếp theo của La Chinh đã minh chứng cho phán đoán của Không.

“Không tệ, thủ đoạn cao minh hơn Lãnh một chút, nhưng cũng chỉ có vậy” La Chinh dùng lồng ngực phát ra âm thanh không được tự nhiên.

Đồng tử của Không đột nhiên trợn ngược: “Lãnh giáng lâm Lê Sơn? Nó sao rồi?”

Thật ra trong lòng Không đã có đáp án, lông trắng và đôi tay của La Chinh không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, nhưng một cổ thần hỗn độn chết trong tay La Chinh, nghĩ thế nào cũng thấy khó tin.

Dù sao vô số năm nay, chưa bao giờ có chuyện cổ thần hỗn độn chết trong tay nhân loại. Thân là tồn tại nắm giữ chân lý trong hỗn độn, là tồn tại bất khả chiến bại.

“Chết rồi” La Chinh đưa ra đáp án mà Không không muốn nghe nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận