Bách Luyện Thành Thần

Chương 3174: Đối chiếu

La Chinh ngoảnh đầu nhìn tù trưởng Tượng Nhân bằng ánh mắt thản nhiên, lạnh lùng nói: “Bây giờ biết là hiểu lầm rồi, vừa rồi còn muốn đẩy ta vào chỗ chết đấy?”Tù trưởng Tượng Nhân nghe xong, vội nói: “Hồ Phủ, mau xin lỗi anh bạn này”

Hồ Phủ nhìn thấy La Chinh đột nhiên biến thành khổng lồ, vẻ mặt vẫn chưa hết ngơ ngác, nó chưa từng trải qua niên đại của Hoang Thần, đương nhiên không biết thần thông này, một con ruồi biến thành kích cỡ lớn bằng nó chỉ trong một nháy mắt…

La Chinh bỗng nhiên hóa thành nghìn trượng đã đủ gây nên chấn động, trong lòng Hồ Phủ không phục cho lắm nhưng vẫn cuộn mũi lại, thành khẩn nói xin lỗi.

La Chinh cũng không so đo, xoay người ôm Phượng Ca lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng đặt Phượng Ca lên vai phải của mình.

Tuy Phượng Ca đã từng nghe kể về Hoang Thần nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy La Chinh thể hiện, giờ thấy La Chinh hóa thành người khổng lồ cao hơn nghìn trượng, nàng cũng trợn mắt há mồm.

Nàng ngồi trên vai La Chinh, quay sang nhìn cái đầu to bằng ngôi nhà của La Chinh, mặt ngơ ngác lâu thật lâu.

Hiểu lầm đã hóa giải, thái độ của Tượng Nhân đối với La Chinh cũng khách sáo hơn.

Những Tượng Nhân khác bắt đầu xử lý bầy trâu bị Lôi Kích Mộc giết chết, tù trưởng Tượng Nhân giới thiệu với La Chinh: “Ta là tù trưởng của bộ tộc Tượng Nhân – Lôi Kiều, các hạ hẳn là không phải chủng tộc trong Bỉ Ngạn? Nhưng cô gái trên vai các hạ hình như là Nhân tộc…”

Bộ tộc Tượng Nhân là một chủng tộc rất khép kín, không qua lại nhiều với thế giới bên ngoài, nhưng thân là tù trưởng, sống trong Thập Thất Trọng Thiên lâu như vậy, nó hiểu biết hơn Tượng Nhân bình thường rất nhiều.

Nó để ý tới cô gái trên vai La Chinh, có thể thấy rõ vẻ ngoài của nàng, đây chính là sinh linh Bỉ Ngạn…

“Đúng vậy, nàng là Nhân tộc Bỉ Ngạn”

La Chinh vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Tượng Nhân.

Hắn tin tưởng Thập Thất Trọng Thiên có manh mối về Nhân tộc Bỉ Ngạn, mà có lẽ sinh linh Bỉ Ngạn trong Thập Thất Trọng Thiên sẽ biết gì đó, cho nên mới cố ý gọi Phượng Ca là Nhân tộc Bỉ Ngạn, chính là vì muốn xem phản ứng của tù trưởng.

Nhưng sắc mặt Lôi Kiều cũng không có gì lạ, chỉ à một tiếng, lại hỏi: “Không biết các hạ tới lãnh địa tộc Tượng Nhân chúng ta là vì chuyện gì?”

“Ta tới đây là vì tìm bản đồ của Thập Thất Trọng Thiên, không biết tộc Tượng Nhân có thể cung cấp một phần, ta có thể dùng hồn đan hoặc Phạt Thể Cương Ngọc mua lại” La Chinh nói.

Lôi Kiều cũng không ngốc, lúc La Chinh nói tới bản đồ, trên mặt nó đã hiện lên vẻ hiểu rõ, hỏi lại: “Mục đích của các hạ chính là thần miếu của Thập Thất Trọng Thiên?”

Chìa khóa Bỉ Ngạn chính là vật đánh dấu vị trí của thần miếu trên bản đồ, mà trên bản đồ lại không đánh dấu phương hướng, nếu không có bản đồ lớn để đối chiếu thì chỉ có thể mò mẫm từng chút.

Bị Lôi Kiều đoán trúng, sắc mặt La Chinh cũng không thay đổi gì.

“Tộc Tượng Nhân chúng ta không có bản đồ toàn bộ Thập Thất Trọng Thiên, nhưng bản đồ phía Nam thì có đấy, ta đưa các hạ quay về bộ tộc lấy là được” Lôi Kiều vung tay lên nói: “Còn việc các hạ muốn mua, vậy thì quá khách sáo!”

Tù trưởng Tượng Nhân này rất hào phóng.

Sau khi lật ngược bầy trâu, lấy thương đá xỏ qua cổ, xốc từng con trâu lên, hai người kết thành một tổ, khiêng bảy tam con trâu đi về phía trước.

La Chinh cũng đi theo đội ngũ thu hoạch, đi về phía Nam thảo nguyên.

Mảnh thảo nguyên phía Nam Bỉ Ngạn mênh mông vô tận, thâm nhập vào thảo nguyên, chỉ thấy một vùng xanh mướt như không có tận cùng.

Phượng Ca ngồi trên vai La Chinh như ngồi trên đỉnh núi, cảm giác này vừa kỳ quái vừa mới lạ.

Nàng biết phụ hoàng của mình và Phục Hy đều có thể trở nên khổng lồ, đó là bởi vì bọn họ từng tu luyện Cổ Thần Luyện Thể Pháp, đời sau không ai tu luyện như vậy, Phượng Ca còn hoài nghi La Chinh không đến từ thời đại này…

Đi qua thảo nguyên này suốt nửa ngày, trước mắt xuất hiện những căn nhà thấp bé.

Đương nhiên, những tòa nhà này chỉ “thấp bé” đối với hình thể khổng lồ của tộc Tượng Nhân, độ cao này vẫn hơn một ngàn trượng, chỉ là nhìn bề ngoài có vẻ đơn sơ mà thôi.

La Chinh và tộc Tượng Nhân không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng đã có được phán đoán sơ bộ, tộc Tượng Nhân này hẳn là chủng tộc nguyên sinh trong Bỉ Ngạn.

Nếu là sinh linh trong Hỗn Độn, trải qua quá trình phát triển lâu dài, cho dù di chuyển vào Bỉ Ngạn cũng sẽ có văn minh tương đối phát triển.

Còn chủng tộc nguyên sinh như tộc Tượng Nhân không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều lắm, luôn sống trong một góc, đương nhiên vô cùng lạc hậu, cho nên cách ăn mặc, đồ dùng và vũ khí của chúng đều tương đối đơn sơ, chỉ có sức mạnh cơ thể và thân hình khổng lồ.

Nhóm người Lôi Kiều mang chiến lợi phẩm trở về bộ tộc, đông đảo Tượng Nhân chui ra khỏi nhà đón tiếp, Tượng Nhân ở lại trong tộc phần lớn đều là người già trẻ nhỏ và người bệnh tật, chỉ có thể dựa vào lương thực mà các tráng sĩ trong tộc săn về.

Rất nhiều Tượng Nhân đều cảm thấy kinh ngạc vì sự có mặt của La Chinh, một vài Tượng Nhân nhỏ còn trốn trong góc nhà, nhìn La Chinh bằng ánh mắt vừa tò mò vừa bất an.

“Mời các hạ đi theo ta, ta đưa ngươi đi lấy bản đồ” Lôi Kiều nói.

La Chinh đi theo sau Lôi Kiều, đi vào một gian nhà chính giữa bộ tộc, cho dù căn nhà này cũng đơn sơ nhưng rộng rãi hơn những tòa nhà khác gấp mấy lần.

Sau khi vào nhà, nhìn thấy giữa nhà còn có một Tượng Nhân khác, Tượng Nhân ngồi khoanh chân, toàn thân bôi đầy vệt sáng lấp lánh, những vệt sáng này được bôi rất đều, thậm chí không thể nhìn thấy làn da vốn có của Tượng Nhân này.

“Đây là Đại Tế Tư của chúng ta, Lôi Cốc” Lôi Kiều giới thiệu.

Địa vị của Đại Tế Tư còn cao hơn chức tù trưởng của Lôi Kiều, sau khi Lôi Kiều tiến vào, vái một cái trước mặt Đại Tế Tư và nói: “Đại Tế Tư, người bạn ngoại tộc này muốn xem bản đồ phía Nam một chút”

Đại Tế Tư Lôi Cốc đánh giá La Chinh vài lần, nó và tù trưởng Lôi Kiều cùng cai quản bộ lạc nhiều năm, cực kỳ tín nhiệm tù trưởng Lôi Kiều.

Đại Tế Tư chỉ gật đầu, không hỏi nhiều, đứng dậy lấy một tấm ván gỗ ra.

Lật tấm ván gỗ lại là thấy một tấm bản đồ được khắc một cách gập ghềnh trên bề mặt ván gỗ, sau đó Đại Tế Tư Lôi Cốc lui sang một bên, tiếp tục nhắm mắt lại.

“Đây là phía Nam của Thập Thất Trọng Thiên, chúng ta đang ở đây” Lôi Kiều chỉ vào một vị trí trên bản đồ, nơi đó chính là vùng giữa thảo nguyên.

Ánh mắt La Chinh đảo qua, phát hiện hơn phân nửa thảo nguyên đều bị hàng rào Lôi Kích Mộc vây quanh, xây dựng một hàng rào lớn như vậy cũng không phải chuyện đơn giản.

Không biết là do tộc Tượng Nhân tạo ra hay là sinh linh nào khác tạo ra.

Trọng thiên nào cũng có bí mật riêng của nó, chuyện này liên quan đến bí mật của tộc Tượng Nhân, trong lòng La Chinh tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, mục đích của hắn là tìm kiếm vị trí của Thần Miếu.

Lật tay một cái, bản đồ được chiếu rọi bởi chìa khóa Bỉ Ngạn đập vào mắt, La Chinh bắt đầu tìm kiếm theo bản đồ.

(Hết tập 180)
Bạn cần đăng nhập để bình luận