Bách Luyện Thành Thần

Chương 2424: Gặp được

“Vèo!”Ngôi sao kia chỉ mới được hình thành đã rơi vào trong chấm trắng.

Sau khi trở về Thần vực, La Chinh cũng không có nhiều thời gian để lĩnh hội “Lạc Tinh Thủ”.

Năng lượng chứa trong Chân Lý Phương Tinh vô cùng mênh mông huyền ảo, nhưng nếu chỉ nói về phương diện uy lực thì nó cũng không quá mạnh. Song, chỉ cần dính tới tầng năng lượng chân lý thì Âm Dương Lô Đỉnh không thể nào chuyển hóa được nó. Dù Phục Hy có đích thân đến để bố trí Âm Dương Lô Đỉnh thì cũng thế thôi.

Đương nhiên, nếu Phục Hy ra tay thì sẽ có cách khác để đối phó với Lạc Tinh Thủ.

“Ầm!”

Ngôi sao kia vừa rơi vào trong chấm trắng thì lập tức nổ tung. Dòng năng lượng bị tiêu tán ra lập tức bị chấm trắng cắn nuốt, biến mất không thấy tăm hơi, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.

Chẳng bao lâu sau, trong chấm đen ở bên cạnh bỗng nhiên phun ra từng sợi năng lượng xanh biếc. Trông chúng tựa như pháo hoa, phủ đầy bát quái một cách nhanh chóng…

“Không thể nào! Âm Dương Lô Đỉnh của ta có thể luyện hóa hết thảy vạn vật của thế gian này, không có ngoại lệ!”

Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân như sắp nứt ra, ông ta cố gắng khống chế bát quái, kéo nó xuống dưới, đồng thời vòng xoáy phía dưới cũng nhanh chóng thu hẹp dần về phía ông ta.

Lúc này Trần Hoàng Dịch Kiếm đã ngất xỉu, đang được cô gái kia đỡ. Hàm Thanh Đế thì đã cố gắng kiệt lực rồi, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

“Ầm!”

Bát quái kia không thể nào duy trì được hình thái ban đầu nữa, trong giây phút cuối cùng nó bắt đầu nứt rồi nổ tung.

Sắc mặt của Đông Phương Thuần Quân chợt bình tĩnh đến lạ, trong lòng đang suy tư điều gì đó. Vẻ không cam lòng trên mặt ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh và thờ ơ.

Chẳng bao lâu sau, đầu ông ta cũng xuất hiện vô số vết rạn rồi nổ tung, biến thành vô số mảnh thủy tinh màu đỏ…

Trong giây phút bát quái nổ tung, vòng xoáy vừa mới co rút lại đến chừng sáu, bảy mươi mét cũng vỡ nát.

Lực trói buộc biến mất, cô gái kia nhanh chóng đưa Trần Hoàng Dịch Kiếm lùi lại phía sau. Hàm Thanh Đế cũng cắn răng kiên trì tới giây phút cuối cùng, sau đó lập tức sử dụng Thái Hòa Thần Thương tạo ra đường hầm không gian để rời đi.

Về phần La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, vì sóng xung kích khổng lồ sinh ra từ vụ nổ của bát quái mà cả hai bị đẩy ra xa đến mấy chục dặm.

Dù sóng xung kích này cực mạnh nhưng bên ngoài cơ thể Hoa Thiên Mệnh có tầng hào quang màu vàng kim kia bao phủ nên không bị thương gì, còn thân thể của La Chinh thì quá mạnh mẽ rồi nên càng không sợ. Hắn bay qua không trung tạo thành một đường vòng cung, vừa đứng vững liền mau chóng lao về phía trước.

“Mẫu thân!”

Lần này Đông Phương Thuần Quân có mang theo Lê Lạc Thủy đi cùng, nhờ lửa ký ức mà La Chinh biết Đông Phương Thuần Quân giấu Lê Lạc Thủy trong một thế giới nhỏ đặc biệt.

Tuy nhiên, sau khi mở Âm Dương Lô Đỉnh kia ra, tất cả mọi thứ bên trong vùng vòng xoáy lớn đều bị luyện hóa hết, chẳng lẽ mẫu thân và cả thế giới nhỏ kia cũng bị luyện hóa rồi ư?

“Vèo!”

Hắn bay vụt vào vùng đất trung tâm đã bị nổ tung của vòng xoáy lớn, lập tức thấy một pho tượng màu đỏ nửa trong suốt của một cô gái! Thế nhưng pho tượng này lại bị thiếu mất đầu…

“Pho tượng kia…”

Ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó mà lập tức sử dụng hồn khí Chuyển Thế một lần nữa.

Vừa rồi khi hắn và Hoa Thiên Mệnh đã phá nát cái bát quái này, hắn không hề điều tra ký ức của Đông Phương Thuần Quân. Mặc dù ông ta đã chết, nhưng ngọn lửa ký ức của ông ta vẫn còn tồn tại, chỉ có điều ngọn lửa ký ức này rơi vào trạng thái ngưng trệ, không còn đổi mới ký ức trong đó nữa mà thôi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Khi La Chinh thấy ký ức trong những giây cuối cùng trước khi chết của Đông Phương Thuần Quân, trên mặt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Cuối cùng thì lão phu vẫn thất bại… Ta biết ngươi sẽ xem ký ức của ta… Âm Dương Lô Đỉnh này là dùng tính mệnh của chính lão phu mà thi triển, chắc chắn bản thân lão phu sẽ chết. Nhưng ta đã là thánh nhân của Thần vực, dựa vào vũ trụ của mình có thể tránh được một kiếp! Linh hồn của ta có thể chiếm cứ lại thân thể này một lần nữa…”

“Nếu có thể luyện thân thể Chân Ma vào trong thân thể, ta rất có thể sẽ thành công, đây cũng là nguyên nhân mà lão phu bằng lòng tế luyện bản thân! Nhưng cuối cũng vẫn bị ngươi phá hoại, chỉ có thể nói số mệnh của lão phu chỉ đến đây mà thôi. Số phận mà trời cao đã định là không thể làm trái được…”

“Lạc Thủy bị phong ấn trong thế giới nhỏ Huyền Hoàng, chính là trong chiếc nhẫn trên tay của bảo thể này. Dù thúc đẩy Âm Dương Lô Đỉnh nhưng ta vẫn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thế giới nhỏ này. Ta đã đồng ý sẽ giúp nàng ấy tìm lại thân thể của nàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể tìm được. Mặc dù bảo thể này chưa dung luyện thân thể Chân Ma, nhưng cũng có thể coi như đây là món quà cuối cùng ta dành cho nàng ấy…”

Đọc xong tia ký ức cuối cùng của Đông Phương Thuần Quân, ánh mắt La Chinh chuyển tới tay của pho tượng. Trên ngón giữa của pho tượng này quả thực có đeo một chiếc nhẫn màu vàng sậm.

“Mẫu thân…”

Nghe xong lời di ngôn của Đông Phương Thuần Quân, trong lòng La Chinh hết sức kích động. hắn định tới gần pho tượng để gỡ chiếc nhẫn kia ra…

Nhưng đúng lúc này, một dao động không gian truyền từ bên cạnh tới. Bỗng nhiên có một bóng người chui từ trong đó ra, kẻ ấy chính là Hàm Thanh Đế.

La Chinh có thể đọc được ký ức của Đông Phương Thuần Quân, Hàm Thanh Đế cũng có thể làm được điều đó. Ông ta cảm thấy bảo thể này không tầm thường, trong lòng liền có suy nghĩ cướp nó đi.

Dù thực lực của La Chinh khiến Hàm Thanh Đế vô cùng kiêng kỵ, nhưng chung quy ông ta cũng có Thái Hòa Thần Thương, có thể di chuyển dễ dàng. Dù ông ta có cướp được thì hắn cũng chẳng thể làm gì được ông ta!

La Chinh thoáng sững sờ, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận.

“Cút ngay!”

“Ào!”

La Chinh vẫy tay một cái, một đóa sen đỏ bay vụt về phía Hàm Thanh Đế.

Khi đóa sen đỏ đã sắp chạm đến người ông ta thì ông ta chợt thụp người xuống, tóm lấy bảo thể kia rồi chui ngay vào trong đường hầm không gian.

“Rầm!”

Một đường hầm không gian khác liên tục xuất hiện, đi thẳng về hướng này, mãi đến khi giao nhau với vị trí đường hầm không gian của Hàm Thanh Đế.

Hai đường hầm không gian va chạm với nhau khiến Hàm Thanh Đế bị gạt phăng ra khỏi đường hầm!

Ông ta loạng choạng bước được vài bước thì tối sầm mặt lại, lập tức ném bảo thể kia ra ngoài.

Lần này, ông ta sử dụng Thái Hòa Thần Thương trực tiếp xé rách hư không nơi đây rồi chui ra ngoài qua sào huyệt của Hàn Sát.

Cô gái kia cũng không có ý định đuổi theo Hàm Thanh Đế. Dù sao trạng thái của Hàm Thanh Đế bản sao cũng rất chênh lệch với bản thể, sử dụng Thái Hòa Thần Thương đã vô cùng gắng gượng rồi. Ông ta để lại bảo thể này là tốt lắm rồi.

La Chinh cũng không có lòng đi gây sự với Hàm Thanh Đế. Hắn bay vút trên không trung, bắt lấy bảo thể này, đồng thời gỡ chiếc nhẫn màu vàng sậm ở ngón tay bảo thể ra.

Trên chiếc nhẫn màu vàng sậm này có một phong ấn đơn giản, La Chinh khẽ động thần thức xoắn nhẹ phong ấn này một cái, phong ấn lập tức bị xóa sạch.

Không ngờ phong ấn này vừa biến mất, một ánh sáng màu đỏ sẫm liền bắn từ trong đó ra, Lê Lạc Thủy với mái tóc dài chui từ trong thế giới nhỏ ra ngoài.

Vì tưởng người mình sẽ gặp là Đông Phương Thuần Quân nên sắc mặt của bà chẳng lấy gì là tốt cả. Nhưng khi chạm mặt với La Chinh, gương mặt bà lập tức cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Chinh Nhi… Chinh Nhi… Sao con lại tới đây? Không phải con cũng bị Đông Phương Thuần Quân bắt đi đấy chứ?” Lê Lạc Thủy nói năng hơi lộn xộn. Dù sao, nhìn thế nào thì vùng hư không nơi đây cũng chẳng giống địa điểm bình thường một chút nào.

Lê Lạc Thủy vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, lập tức thấy được cô gái đứng ở cách đó không xa, trong mắt bà càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Cô gái kia cũng kinh ngạc y hệt như bà, thậm chí còn dùng tay che miệng mình lại. Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn bà chăm chú, bởi nàng ta hoàn toàn không thể tin nổi lại gặp Lê Lạc Thủy ở nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận