Bách Luyện Thành Thần

Chương 3562: Rìu vàng

Sau khi tiếp tục đi về hướng Bắc dọc theo khu đồi núi này một đoạn, những đồi núi thấp bé này trở nên dốc hơn rồi dần dần biến thành từng ngọn núi lớn. Cũng may khoảng cách giữa những ngọn núi lớn này rất gần, Thiên Nhãn Nham Đằng có thể di chuyển trên đỉnh núi một cách dễ dàngKhi Thiên Nhãn Nham Đằng vượt qua đỉnh núi cao nhất, ở phía Tây Bắc xuất hiện một đường núi. Đường núi này giống như một mương nước kéo dài về phía xa, nhìn không rõ đâu mới là điểm cuối.

Bên cạnh đường núi là một rãnh sâu không thấy đáy, nó được gọi là khe núi Tử Phong. Có người nói khe núi rộng lớn này được hình thành do gió thổi từ năm này qua tháng khác.

Sau khi nhìn thấy đường núi này, Phục Hy và Nữ Oa lập tức thay đổi sắc mặt. Sắc mặt của Đông Hoàng, lão Anh và Thắng Thiên Thử Vương cũng hơi trầm xuống.

“Dường như sương trắng đang bao phủ con đường này” La Chinh nhíu mày nói.

“Đây không phải sương trắng” Phục Hy nói với giọng cay đắng: “Đây là tộc nhân của tộc Á Nhân sau khi biến hóa…”

“Người của dị tộc?” La Chinh khẽ nhướng mày.

Thực ra hắn đã cảm ứng được sức mạnh không gian phi phàm, trong sức mạnh không gian ở nơi này còn xen lẫn hơi thở sinh mệnh, nhưng cảm giác này cực kỳ quái dị khiến La Chinh không tài nào nói ra được.

Nữ Oa cũng gật đầu nói: “Con đường giống như mương nước này được gọi là đường núi Lặng Im. Trong đường núi Lặng Im có vô số tộc nhân của tộc Á Không. Lúc đi qua đường núi này nhất định phải giữ im lặng, nếu không sẽ khiến tộc nhân của tộc Á Không tức giận. Bây giờ, chắc là chúng đã bị làm cho tức giận rồi. Vì thế, bọn chúng mới biến thành hình thái như thế này để ngăn cản đường đi…”

La Chinh bước thẳng tới lối vào đường núi, vươn tay ra chạm vào tầng “sương trắng” kia. Ngón tay của hắn bị một bức tường không gian vô hình ngăn cản.

“Ha ha, nếu văn minh Nguyên Linh biết vị trí của các ngươi thì sẽ đoán được các ngươi đi nới nào. Tất nhiên, bọn họ sẽ khiến tộc nhân của tộc Á Không tức giận và đóng kín lối đi này” Huyết Lang bước lên phía trước, vươn tay chạm vào bức tường không gian.

“Xử lý luôn tộc nhân của tộc Á Không là được” La Chinh nói.

“Ngươi có thể thử xem” Phục Hy nhún vai một cái.

La Chinh không hề do dự mà đấm mạnh một cái vào bức tường không gian. Sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm này của hắn không yếu. Sóng dao động của sức mạnh rất lớn, bức tường không gian lập tức bị nghiền nát, hình thành lên một cái động sâu chừng năm, sáu trượng.

“U u…”

Lúc này, phía trên bức tường không gian hiện ra hai chấm tròn màu trắng. Chấm tròn màu trắng này có thể thu cảnh tượng xung quanh vào trong đó và cũng có thể phát ra âm thanh. Có thể xem đó là mắt và miệng của tộc nhân tộc Á Không.

Thấy thân thể của mình bị phá hỏng, tộc nhân của tộc Á Không này liên tục phát ra tiếng kêu “u u”, những bộ phận khác trên cơ thể bắt đầu dồn ép vào giữa. Chỉ một lúc sau, cái động kia đã được tự động chữa lành.

Tộc nhân của tộc Á Không không có cảm giác đau cũng như không có khái niệm về sự đau đớn. Sau khi một bộ phận thân thể bị hư hỏng, chúng sẽ dùng không gian khác để tiến hành bổ sung. Nói cách khác, cú đấm kia của La Chinh chỉ khiến tộc nhân của tộc Á Không nhỏ đi một chút mà thôi…

“Rầm!”

La Chinh lại bộc phát ra sức mạnh cường đại lần thứ hai. Hắn gần như dùng hết sức cho cú đấm này. Ba gã thợ săn Bất Hủ đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hiếm thấy cũng phải hết hồn. Bọn họ biết thân thể La Chinh mạnh tới mức có thể giết chết được Hắc Mông, nhưng họ không thể ngờ rằng sức bật của hắn lại mạnh tới vậy. Nếu cú đấm này nện trên người bọn họ thì họ sẽ tan thành mây khói.

“Két…”

Phía trước bị xuyên thủng thành một cái động nhỏ, dài chừng hơn trăm trượng.

“U u…”

Tộc nhân của tộc Á Không kia phát ra âm thanh lần thứ hai, thân thể lại rút nhỏ đi một chút. Lúc thân thể của nó rút nhỏ lại thì tộc nhân của tộc Á Không ở phía trên nó lại phồng to ra. La Chinh thấy cảnh này cũng chẳng biết nói gì, bận rộn cả một lúc lâu coi như công dã tràng.

“Đừng có uổng phí công sức nữa, ngày nào tộc nhân của tộc Á Không vẫn ở trạng thái này thì ngày đó không thể đi qua đường núi Lặng Im được” Huyết Nha đứng phía sau La Chinh nói.

Muốn xử lý người của tộc Á Không, dọn dẹp toàn bộ đường núi Lặng Im thì chẳng biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

“Chỉ có con đường này mới đi được về hướng Tây Bắc à?” La Chinh hỏi.

“Vẫn còn một con đường khác” Nữ Oa đứng ra nói: “Thay đổi tuyến đường đi về phía bắc sẽ đi qua khe núi Tử Phong”

“Chít, quả thực khe núi Tử Phong cũng là một con đường có thể lựa chọn. Chỉ có điều, lúc gió ở khe núi Tử Phong nổi lên thì nơi đó cũng biến thành đường cùng” Thắng Thiên Thử Vương nói.

“Nhưng bây giờ các ngươi không còn lựa chọn khác nữa rồi” Huyết Lang nhún vai.

Dưới con mắt của Huyết Lang, khâu chuẩn bị của đám người này cực kỳ thiếu sót và đánh giá thấp năng lực của văn minh Nguyên Linh. Bọn họ sống ở Tam Thanh Thiên lâu như vậy, nào có chuyện không hiểu rõ nơi này? Văn minh Nguyên Linh hoàn toàn có thể phán đoán và ứng đối một cách dễ dàng từ hướng đi của đoàn người La Chinh.

Chỉ có nơi thật sự có mối nguy hiểm lớn mới có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của văn minh Nguyên Linh. Năm xưa, đám thợ săn Bất Hủ bị văn minh Nguyên Linh đuổi giết, cùng đường nên đành chui vào trong “Ác Thủy Vực” mới thoát được sự đuổi giết của bọn họ. Nơi không có cách nào thăm dò như “Ác Thủy Vực” mới có thể làm văn minh Nguyên Linh e ngại. Nhưng những thợ săn Bất Hủ cũng đã phải trả một cái giá rất lớn khi làm như vậy. Họ chết gần hết ở trong “Ác Thủy Vực”.

Đám người Phục Hy, Nữ Oa, Đông Hoàng nhìn La Chinh. Tuy bối phận của hắn thấp nhất trong đoàn người nhưng La Chinh lại là người nắm giữ quyền quyết định. Hắn đang chần chờ thì trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.

Nghe được lời nhắc nhở của giọng nói này, ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực lên: “Thế thì thay đổi tuyến đường tới khe núi Tử Phong đi”

Sau khi hắn đưa ra quyết định thì cả đám không để tốn thời gian nữa, mọi người lại leo lên Thiên Nhãn Nham Đằng một lần nữa, đi từ đỉnh núi nhắm về phía Đông. Sau khi tiếp tục hành trình đi lên phía Bắc được một đoạn, phía trước mặt đoàn người xuất hiện một vùng cao nguyên. Ở vùng cao nguyên này, cứ cách một đoạn vài trăm dặm là mặt đất lại cao lên một tầng, giống như một cái cầu thang khổng lồ. Nó được gọi là cao nguyên Thiên Thê.

Đám Bất Hủ cảnh của Bình Dịch Thiên đi qua “Thiên Tẫn Đạo” sẽ tản ra ở vùng biên giới của Thái Thanh Thiên. Điều mà bọn họ hy vọng nhất là bản thân có thể tới gần cao nguyên Thiên Thê. Bởi khu vực này vô cùng hoang vu, hầu như không có bộ lạc dị tộc cường đại nào.

Cao nguyên Thiên Thê có tổng cộng bảy bậc thang, khe núi Tử Phong danh tiếng lẫy lừng nằm ở nấc thang thứ bảy của cầu thang.

Sau khi Thiên Nhãn Nham Đằng đưa mọi người bay lên cao nguyên Thiên Thê, Phục Hy dùng Thiên Nhãn quan sát lần nữa thì đột nhiên vẻ mặt của hắn ta trở nên lo lắng: “Hình như càng không ổn hơn…”

“Làm sao vậy? Có nhiều dị tộc tụ tập cùng một chỗ hơn à?”

Phục Hy lắc đầu: “Không thấy, người của tất cả những dị tộc khác đều biến mất rồi…”

Đám Nữ Oa, lão Anh nghe vậy cũng nhíu mày lại. Huyết Nha ở bên cạnh hỏi: “Ngay cả Thiên Nhãn cũng không nhìn thấy được sao?”

Người của dị tộc mai phục trước cũng là chuyện bình thường. Thiên Nhãn gần như có thể nhìn thấu mọi phương pháp ẩn nấp, nhưng bây giờ Thiên Nhãn không nhìn thấy bất cứ kẻ nào có nghĩa là cách thức ẩn núp của những dị tộc kia cực kỳ cao.

Phục Hy lắc đầu, giao Thiên Nhãn cho Huyết Nha. Hắn ta cũng dùng Thiên Nhãn quan sát phía xa một vòng, đúng là chẳng có gì cả.

Ngay khi Huyết Nha định nói gì đó thì các Bất Hủ cảnh đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh không gian cường đại. Ngay sau đó, một cái rìu màu vàng kim khổng lồ bổ rách không gian lao tới.

Cái rìu vàng khổng lồ này to chừng mười mấy trượng, lưỡi rìu có khắc Phạn văn huyền ảo tỏa ra từng vòng hào quang màu vàng kim. Nó tản ra uy áp cực lớn.

“Cạch!”

Khi cái rìu vàng xuất hiện và thuận thế chém xuống, Thiên Nhãn Nham Đằng to lớn bị chém thành hai đoạn một cách dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận