Bách Luyện Thành Thần

Chương 2130: Sức mạnh của người khổng lồ

La Chinh không giấu giếm Tiểu VânHắn lật tay, một miếng ngọc bội màu nâu nhạt lập tức xuất hiện.

“Ta lấy được một tấm Chuẩn Nhập lệnh trong buổi đấu giá” La Chinh nói với vẻ thản nhiên.

“Chuẩn Nhập lệnh!” Đôi mắt Tiểu Vân lóe sáng: “Sao có thể thế được!”

Chỉ có thế lực lớn mới phát ra Chuẩn Nhập lệnh, vì bọn họ là người sở hữu những mảnh đồng hoang Vạn Cổ màu mỡ phì nhiêu.

Một tấm Chuẩn Nhập lệnh mang lại lợi ích rất to lớn nên giá cũng cao đến đáng sợ, thông thường nó sẽ được đấu giá đến hơn chục nghìn miếng hoang cốt.

Dĩ nhiên, giá trị của miếng hoang cốt huyết thống của La Chinh không nhỏ, nhưng không thể nhờ nó để đổi lấy một tấm Chuẩn Nhập lệnh được.

Song, Tiểu Vân chỉ kinh ngạc một lát rồi lại nhìn chằm chằm tấm Chuẩn Nhập lệnh: “Tấm Chuẩn Nhập lệnh này dẫn đến chỗ nào?”

“Đồng hoang Vạn Cổ bên dưới cốt tháp Thiên Nam” La Chinh đáp.

“Nơi đó!” Tiểu Vân nhíu chặt mày, lại hỏi trong khi nhìn chăm chăm vào La Chinh: “Ngươi biết tình hình hiện tại của mảnh đồng hoang Vạn Cổ đó chứ?”

“Ừ” La Chinh gật đầu: “Có người nói cho ta biết”

“Vậy mà ngươi còn đi à?” Tiểu Vân không thể hiểu nổi: “Người như ngươi vào đó thì chỉ có thể trở thành con tốt thí mạng trên tay hai gia tộc Xi Vưu và Hiên Viên thôi”

La Chinh vẫn bình tĩnh.

Sự im lặng trong buổi đấu giá đã chứng tỏ mọi người đều tránh né nó, qua đó có thể tưởng tượng sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó.

Hiện giờ La Chinh đã rời khỏi Thần vực nên có thể nói là hoàn toàn không biết gì về tình hình tại Thần vực.

Hắn đành phải mạo hiểm với cơ hội này.

Quan trọng hơn hết, mảnh đồng hoang Vạn Cổ đó có người trong bộ tộc mang trong mình huyết thống Xi Vưu, hắn muốn biết rõ lai lịch của những người đó.

“Ta phải đi” La Chinh kiên quyết trả lời.

Tiểu Vân vừa thấy vẻ mặt của La Chinh bèn thầm thở dài, ngừng khuyên bảo. Nàng biết, người như hắn một khi đã hạ quyết tâm là không thể nào thay đổi được.



* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

La Chinh tặng năm trăm miếng hoang cốt cho Tiểu Vân rồi bắt đầu luyện hóa hoang cốt để thu nạp sức mạnh hoang thần.

Hơn mười nghìn miếng hoang cốt không phải là con số nhỏ, tuy nhiên hiệu suất của “phương pháp Lịch Tuyền” của Tiểu Vân không tồi nên La Chinh đã hấp thu bảy, tám trăm miếng hoang cốt chỉ trong một ngày.

Nửa tháng này, hắn vẫn luôn hấp thu sức mạnh hoang thần bất kể ngày đêm.

Sau khi hấp thu bấy nhiêu hoang cốt, hơi thở tỏa ra từ cơ thể La Chinh ngày càng lớn mạnh hơn.

Tiểu Vân sầu não nhìn bóng lưng tập trung tinh luyện sức mạnh hoang thần của La Chinh. Số lượng hoang cốt trong tay hắn càng giảm thì thời gian hắn rời đi càng gần, điều này làm cho nàng ngày một nóng nảy.

“Tỷ, ta thấy tâm trạng của tỷ mấy hôm nay không tốt” Phù Sơ lặng lẽ nói.

Tiểu Vân thản nhiên bảo: “Ta cảm thấy La Chinh chính là người mà ông trời phái xuống giúp chúng ta, hắn là đối tượng đáng để chúng ta gửi gắm…”

“Cho nên tỷ đang do dự à?” Phù Sơ mỉm cười.

“Ừ” Tiểu Vân mím môi, gật đầu: “Hắn đã làm đủ nhiều rồi, từ việc tặng hoang cốt cho chúng ta, dạy đệ phương pháp tu chân đến cứu mạng của chúng ta nữa. Hắn là người đáng tin cậy, nhưng chuyện này liên quan đến sự thịnh suy của gia tộc ta, ta thật sự không dám…”

Đôi mắt hơi non nớt của Phù Sơ chợt trở nên sâu sắc khi thấy dáng vẻ rối rắm của Tiểu Vân: “Tỷ, ngoài cái mạng này ra, chúng ta còn gì để mất chứ?”

“Tuy rằng tỷ cố gắng tu luyện nhưng đã tiến bộ bao nhiêu trong những năm qua?” Phù Sơ lại hỏi: “Tỷ tỷ thấy năm trăm miếng hoang cốt là một con số lớn, nhưng tỷ đã quên rồi à, đừng nói là năm trăm miếng, thậm chí năm chục nghìn hay năm trăm nghìn miếng hoang cốt còn chưa là gì ở cốt tháp…”

Tiểu Vân vẫn luôn mong ước sẽ có ngày hai tỷ đệ được về cốt tháp, hơn nữa là về một cách quanh minh chính đại bằng chính thực lực của mình.

Vì vậy, nàng vẫn luôn nỗ lực thu thập hoang cốt và cố gắng tu luyện.

Phù Sơ không thể tu luyện hoang thần nên nàng bảo Phù Sơ xin phương pháp tu chân từ tay La Chinh.

Thế nhưng, Phù Sơ biết rằng dù tỷ đệ bọn họ có năng khiếu cỡ nào thì ngày đó cũng sẽ không đến, bởi bọn họ không có tài nguyên.

“Cho nên tỷ tỷ đừng do dự nữa, đó là lợi thế cuối cùng của chúng ta. Bây giờ cơ hội này chuẩn bị bay đi mất, tỷ tỷ nên dứt khoát đè nó lại mới đúng!” Phù Sơ nói với vẻ kiên định.

Tiểu Vân khiếp sợ nghe Phù Sơ dạy bảo mình, sau đó lại nhìn đệ đệ với vẻ mặt vui mừng: “Phù Sơ, đệ trưởng thành rồi…”

Tiểu Vân đã ra quyết định, giờ chỉ còn chờ cơ hội mở miệng.

Ngày thứ hai mươi, La Chinh đã tinh luyện và hấp thu hết mười nghìn miếng hoang cốt.

Hắn không vội luyện hóa hết ba nghìn miếng hoang cốt còn lại, dù sao đường đến cốt tháp Thiên Nam khá là xa xôi, số hoang cốt này vừa có thể dùng để tu luyện vừa có thể làm đơn vị tiền tệ của nơi này nên hắn phải chừa một ít dự phòng trên đường đi.

Sau khi sử dụng thần niệm rút sức mạnh hoang thần thâu đêm suốt sáng trong hai mươi ngày liên tục, La Chinh vẫn thấy hơi mệt mỏi dù cho sở hữu linh hồn mạnh mẽ. Có điều hắn vẫn sốt sắng không kịp chờ đợi, muốn đi ra ngoài bộ lạc Tấn Thiết ngay để thử nghiệm kết quả trong khoảng thời gian qua.

Sức mạnh hoang thần hoàn toàn dung nhập vào trong xác thịt của La Chinh, loại sức mạnh này mang lại cảm giác trực quan cho hắn hơn cả sức mạnh bản nguyên.

La Chinh hít sâu một hơi rồi khẽ nói một chữ: “Lớn!”

“Vù!”

Một vầng sáng vàng nhạt bắt đầu lập lòe ngoài cơ thể La Chinh, thân hình của hắn cũng không ngừng tăng cao.

Ba chục mét, một trăm mét, hai trăm mét…

Lúc này hắn nhìn xuống dưới, nhà cửa trong bộ tộc chỉ to cỡ một quả đấm.

Hình thể của hắn vẫn tiếp tục to lên!

Ba trăm, bốn trăm, năm trăm, sáu trăm mét!

Bây giờ La Chinh đã thật sự biến thành một người khổng lồ cao to, những căn nhà trong bộ lạc Tấn Thiết còn chưa cao tới mu bàn chân của hắn, bọn Tiểu Vân và Phù Sơ thì hệt như những con kiến vậy!

“Sức mạnh này…”

Sức mạnh hoang thần sôi trào trong cơ thể làm hắn sinh ra cảm giác muốn trút hết ra.

“Đùng, đùng, đùng…”

La Chinh nâng bàn chân to lớn lên, mỗi lần đạp xuống là mỗi lần để lại dấu chân thật sâu trên đất.

Sau khi bước hơn mười bước liên tục, hắn đã rời khỏi bộ lạc và đến đồng hoang Vạn Cổ.

“Sức mạnh…”

La Chinh bỗng nhiên giơ hai tay lên, cả người khom xuống rồi đột nhiên vỗ xuống đất.

“Oành!”

Sức mạnh khổng lồ khuếch tán ra khỏi cơ thể của hắn và tạo ra dư âm gợn sóng.

“Ầm ầm…”

Kèm theo sóng âm đó là sự rung động liên tục của mặt đất trong phạm vi hơn mười dặm quanh đó. Không ngờ hắn lại tạo ra một trận động đất nhỏ!

“Sức mạnh hoang thần này còn chưa thể sánh bằng sức mạnh bản nguyên của mình nhưng lại có tốc độ tăng trưởng rất nhanh. Mình mới cao sáu trăm mét thôi, nếu như hóa thân thành người khổng lồ cao hơn nghìn dặm thì sức mạnh phải lớn đến nhường nào nữa?”

Trải qua một thời gian tìm hiểu, La Chinh cũng biết tốc độ tu luyện hoang thần tỉ lệ thuận với số lượng hoang cốt.

Hơn nữa, do thân thể La Chinh đặc biệt nên có thể hấp thu hết tất cả sức mạnh hoang thần.

Nếu hắn có thể tìm ra nơi cung cấp hoang cốt đầy đủ thì sức mạnh sẽ tăng nhanh hơn nữa.

“Đến lúc đi rồi…”

Nghĩ đến đây, La Chinh mau chóng thu nhỏ hình thể lại rồi quay người về bộ lạc Tấn Thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận