Bách Luyện Thành Thần

Chương 2004: Chen ngang

Hành động của tên chân thần vừa vào pháp trận làm những chân thần khác cười ầm lênChân thần bị cười nhạo đỏ bừng mặt, tức giận trừng những người xung quanh rồi vội vàng rời đi.

Hắn ta đã xếp hàng rất lâu mới đến được đây nhưng cuối cùng lại chỉ đi được một bước, thử hỏi ai sẽ vui vẻ chứ?

La Chinh tập trung quan sát pháp trận được tạo thành từ những thanh kiếm dài một lát nhưng không phát hiện điểm đặc biệt nào.

Hắn biết Đạo Tranh của Kiếm tộc sẽ có liên quan đến chân ý của đạo, nhưng mà hắn lại không hề cảm ngộ được bất cứ chân ý của đạo nào…

Tên chân thần trước đó vừa rời đi thì một thanh niên khác lại xuất hiện ở đầu hàng.

Thanh niên ấy mặc áo bào tím thêu tơ vàng, bên hông có một miếng thú bài Điêu Tinh, xem chừng là dấu hiệu của một gia tộc lớn nào đó.

Hắn ta nhìn ba chân thần áo trắng bằng nửa con mắt, phất tay rồi dửng dưng hỏi: “Đến phiên ta phải không?”

“Mời!”

Một trong ba chân thần vẫy tay.

Thanh niên ấy lững thững bước về phía trước, thời điểm hắn ta bước vào pháp trận cũng là lúc những thanh kiếm bắt đầu phát ra tiếng động lần nữa.

Phần lớn người tự tin đều có bản lĩnh thật sự.

Biểu hiện của thanh niên ấy tốt hơn chân thần vừa rồi. Sau khi giơ chân hoàn thành bước thứ nhất, hắn ta nhắm mắt đi lại trong pháp trận như trong sân vắng vậy.

“Ù…”

Thanh niên ấy chưa đi được mấy bước thì một thanh kiếm dài bay lên trong tiếng ù ù rồi chậm rãi đến gần hắn ta.

Đến lúc này La Chinh mới cảm nhận được một loại ý cảnh đặc biệt trong thanh kiếm đó.

“Khí thế… trở nên mạnh hơn rồi…”

La Chinh nhướng mày.

Từ sau khi tiến vào vùng đất không chiến tranh này, La Chinh cứ luôn bị đè ép bởi loại khí thế không cách nào chống cự được.

Theo cách nói của Tịnh Vô Huyễn thì có lẽ khí thế ấy là chân ý do bộ xương cốt trên Nhược Mộc phát ra.

Nếu Kiếm tộc muốn khảo nghiệm thì sẽ bắt đầu từ chân ý của đạo, nhưng La Chinh không phát hiện được manh mối gì trước đó.

Sau khi thanh kiếm kia bay lên, La Chinh cũng cảm nhận được chân ý của đạo trong pháp trận trở nên mạnh mẽ hơn, nhờ đó xác định một việc.

“Cuộc sát hạch này… kiểm tra sự thấu hiểu chân ý của đạo ư?” La Chinh ngạc nhiên.

Theo hắn biết, chân thần bình thường không thể nào tiếp xúc với chân ý của đạo, chỉ một ít con cháu của gia tộc giàu có mới có tư cách ấy.

Mặc Phách Nhi hơi sững sờ khi nghe câu hỏi của La Chinh, hai mắt sáng lên và nhìn chằm chằm vào La Chinh: “La huynh đã nghe về chân ý của đạo à?”

Bởi vì Phạn văn phổ biến khắp nơi nên những người nghiên cứu Phạn văn trong Thần vực đều hy vọng tìm ra một ít mánh khóe để phất lên trong một đêm hoặc là được trọng dụng.

Tuy nhiên, hầu hết chân thần đều không rõ thứ các vị thần quyền thế lẫn các thánh môn để ý nhất là số Phạn văn màu vàng ghi chép chân ý của đạo ít ỏi!

Chân thần tầm thường không hiểu ý nghĩa của chân ý của đạo cũng như thế giới cuối cùng sau Thần Đạo, do đó các chân thần đều nghiễm nhiên cho rằng Đạo Tranh là một buổi tụ họp long trọng liên quan đến Phạn văn…

“Ừ” La Chinh gật đầu.

Mặc Phách Nhi chớp mắt, ngay sau đó lắc đầu cười: “Những chân thần này làm gì có thể hiểu chân ý của đạo, Kiếm tộc bọn ta chỉ sử dụng “linh kiếm chân ý” để kiểm tra mức độ phù hợp với chân ý của chân thần mà thôi…”

“Linh kiếm chân ý?” Đôi mắt La Chinh hơi lóe lên khi nhìn thanh kiếm dài, dần dần cảm nhận sự siêu phàm của kiếm khi nó bắt đầu bay lên.

“Ừ, những linh kiếm chân ý này đều là vật quý báu thời hồng hoang” Mặc Phách Nhi nói: “Có điều, sau khi rèn đúc được chí bảo hồng hoang bọn ta không thể cô đọng được hết các Thiên Cương Hồng Hoang vào trong đó, mà đưa nó vào trong hạt nhân của Nhược Mộc suốt mấy thần kỷ nguyên…”

Linh kiếm chân ý không phải là bí mật của Kiếm tộc, dù sao cũng chỉ có mình Kiếm tộc biết phương pháp chế tạo linh kiếm, do đó Mặc Phách Nhi không giấu giếm La Chinh điều gì.

Trong mấy kỷ nguyên thần, linh kiếm chân ý sẽ hấp thu chân ý của đạo tỏa ra từ bộ xương cốt kia.

Sau khi được xử lý bằng bí pháp của Kiếm tộc, linh kiếm chân ý có thể cảm nhận mức độ phù hợp của võ giả bình thường…

Chỉ cần võ giả có thể khiến ba thanh linh kiếm chân ý bay lên là sẽ được tính thông qua pháp trận, có tư cách mở cửa tây và leo lên trên Nhược Mộc.

“Cho nên người có thể khiến linh kiếm chân ý bay lên chưa chắc có năng lực cảm ngộ chân ý của đạo, chẳng qua là có một mức độ phù hợp nhất định mà thôi” Mặc Phách Nhi cười hì hì: “Còn phần kiểm tra sự hiểu biết về chân ý của đạo, ha ha, nó quá khó với con cháu nhà giàu có nên sao có thể dùng với những chân thần này”

La Chinh gật đầu vì cũng cảm thấy thế.

Nếu như một vị chân thần bất kỳ có thể ngộ ra chân ý của đạo thì việc vượt qua Thần đạo nào có khó gì.

Đúng lúc này, một thanh linh kiếm chân ý khác lại bay lên trong pháp trận và nhắm mũi kiếm ngay thanh niên”

“Hai thanh rồi” Mặc Phách Nhi thản nhiên nói: “Xem ra người đó có khả năng lên Nhược Mộc”

Chỉ chốc lát sau, hai thanh linh kiếm chân ý khác lại bay lên như dự đoán của Mặc Phách Nhi. Bốn thanh kiếm chậm rãi bay vòng quanh thanh niên và di chuyển theo bước đi của hắn ta, mãi đến khi hắn ta bước qua con đường nhỏ giữa pháp trận thì chúng mới bay về vị trí cũ.

“Oa!”

“Đại công tử của Vương gia qua cửa rồi!”

“Thật là ngưỡng mộ, cậu ấy có thể lên Nhược Mộc rồi!”

“Chúc mừng, chúc mừng…”

Người thanh niên ấy xoay đầu lại, mặc dù ánh mắt rất kích động nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi vui sướng trong lòng để giữ nụ cười nhẹ trên môi: “Nhị đệ, ta đã nói thông qua là mọi người đều sẽ có thưởng”

Hóa ra chân thần đứng đầu hàng chính là đệ đệ của thanh niên. Nhị đệ ấy nghe đại ca mình nói xong bèn xoay người: “Đại ca nói mọi người đều có thưởng!” Dứt lời, cậu vỗ hông khiến những đồng Thần Vũ tệ bay về hướng hàng dài phía sau!

“Oa! Vương gia thật là giàu có!”

“Thật là nhiều Thần Vũ tệ, mau lấy…”

“Đây là của ta!”

Nhị công tử Vương gia liên tục tung những nắm Thần Vũ tệ ra ngoài làm không ít chân thần tranh giành. Chỉ lát sau, cậu đã tung ba, bốn trăm đồng Thần Vũ tệ.

“Hai vị công tử Vương gia thật đúng là…” Mặc Phách Nhi tỏ ra khinh thường.

Vương gia trong Nhược Mộc vực vốn cũng thuộc hạng gia tộc hàng đầu, là cường hào xưng bá một phương phụ thuộc vào Kiếm tộc.

Hai vị công tử này là con dòng chính của Vương gia nên khá là giàu có.

Hai huynh đệ không xếp hàng tham gia Đạo Tranh mà bỏ ra một số Thần Vũ tệ để được chuyển lên trước.

Hiện giờ đại ca thông qua, nhị đệ lập tức tung Thần Vũ tệ chúc mừng…

La Chinh chỉ mỉm cười trước hành động ấy, sau đó hỏi: “Bốn thanh linh kiếm chân ý là cỡ nào?”

“Cỡ nào hả? Nó chỉ tạm đạt tiêu chuẩn thôi” Mặc Phách Nhi khinh thường: “Pháp trận này có tổng cộng hai mươi ba thanh linh kiếm chân ý, ta đã có thể khiến sáu thanh bay lên vào năm mười ba tuổi, năm nay là chín thanh… Đi theo ta”

Mặc Phách Nhi vừa nói vừa dẫn La Chinh đi đến chỗ pháp trận.

Vị Nhị công tử Vương gia đã tung Thần Vũ tệ xong xuôi, hiện giờ đến phiên cậu khảo nghiệm.

“Nếu Vương nhị công tử thông qua thì sẽ tung Thần Vũ tệ chúc mừng nữa!”

“Chắc chắn Vương nhị công tử có thể thông qua…”

Đám chân thần được lợi nên đều khen tặng.

Vương nhị công tử cười hì hì: “Tất nhiên rồi”

Có điều cậu vừa đi về phía pháp trận thì đã bị Mặc Phách Nhi ngăn cản, sau đó nghe một câu nói không mặn không nhạt: “Có khách quý kiểm tra trước, ngươi lùi lại chờ đi!”

“Khách quý? Là sao?”

Vương nhị công tử sửng sốt, đảo mắt thấy La Chinh ở phía sau Mặc Phách Nhi liền biết khách quý là ai.

Sắc mặt của Đại công tử Vương gia đã thông qua khảo nghiệm và nhị công tử đều trở nên khó coi, nhị công tử nhìn chằm chằm Mặc Phách Nhi: “Bọn ta đã trả Thần Vũ tệ để xếp hàng, cho dù ngươi là người Kiếm tộc cũng không thể tùy tiện dẫn người chen ngang chứ!”

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận