Bách Luyện Thành Thần

Chương 2105: Lão Hốt

Đông Phương Thuần Quân biến mất trước mắt các thánh nhân có mặt tại đây, khiến bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy raĐông Phương Thuần Quân triệu tập bọn họ tới nhằm thảo luận về một vấn đề vô cùng quan trọng.

Bây giờ Đông Phương Thuần Quân đột nhiên rời đi vì chuyện gì?

Tại nơi cách phía Đông biển Thời Gian ba chục nghìn dặm là thần thành Ngân Dực. Nơi đây vốn thuộc về một gia tộc cấp 2 trong Thần vực nhưng đã bị Đông Phương gia cưỡng chế trưng dụng từ một vài thần kỷ nguyên trước.

Gia tộc hạng hai nào dám đối đầu với gia tộc quyền thế như Đông Phương gia, thế nên đành phải nuốt cục tức vào bụng.

Chẳng qua Đông Phương gia cũng thấy chướng mắt thần thành nhỏ này, nên tuy rằng thần thành Ngân Dực thuộc về Đông Phương gia nhưng lợi ích của nó vẫn thuộc về gia tộc hạng hai kia.

Bóng dáng của Đông Phương Thuần Quân xuất hiện trong thần thành Ngân Dực.

Thế nhưng không ai trong thần thành này biết đến sự tồn tại của ông ta, đến cả lớp ngăn chặn của của Ngân Dực cũng không được kích hoạt.

Bóng ông ta lóe lên rồi biến vào trong một vật kiến trúc của thần thành Ngân Dực.

Nơi đó có một ông lão gầy gò, lưng còng đang phân loại một số tài liệu.

“Lão già kia, tay chân lanh lẹ tí xem nào!” Một chân thần cấp trung ở bên cạnh mắng.

Nơi này là luyện đan phường nổi tiếng trong thần thành Ngân Dực, ông lão ấy đã làm việc chăm chỉ tại đây nhiều thần kỷ nguyên rồi.

Bởi vì ông quá thành thật nên suốt ngày cứ bị người ta la lối sai vặt.

Ông lão này lanh lẹ và sở hữu tri thức uyên bác, hơn nữa gần như không lấy tiền công nên vẫn còn ở lại luyện đan phường.

Mọi người cho rằng có ông hay không đều được, nhưng thực tế thì ông đã trở thành tồn tại không thể thiếu từ lâu rồi.

“Vù!”

Đông Phương Thuần Quân xuất hiện trong phường luyện đan.

Vài tên chân thần trong phường luyện đan thấy một người đột nhiên xuất hiện bèn sửng sốt.

Một chân thần mắng: “Ngươi là ai! Sao dám tự ý vào nơi quan trọng của Tiền gia ta?”

Phường luyện đan này là sản nghiệp của Tiền gia, cũng chính là gia tộc hạng hai từng là chủ thần thành Ngân Dực.

Trên danh nghĩa thì thần thành Ngân Dực thuộc về Đông Phương gia, nhưng thực ra nó vẫn nằm trong sự quản lý của Tiền gia.

Đông Phương Thuần Quân che giấu tu vi nên các chân thần không biết ông ta là ai, cũng đâu thể niềm nở với kẻ đột nhiên chạy vào đây.

Đông Phương Thuần Quân hoàn toàn không để ý đến bọn họ mà bước về phía ông lão đang phân loại dược liệu, sau đó chắp tay hỏi với thái độ cung kính: “Lão Hốt, sao lại gọi ta đến vậy?”

Nếu có người thấy dáng vẻ này của Đông Phương Thuần Quân thì nhất định sẽ giật mình.

Đông Phương Thuần Quân là thủ lĩnh của các thánh nhân, là tồn tại đứng trên đỉnh Thần vực, đã bao giờ cư xử với ai như vậy đâu?

Ông lão phân loại dược liệu không ngẩng đầu, ngón tay gầy trơ xương nhưng khéo léo lướt qua đống dược liệu để nhặt thứ kém chất lượng ra. Ông nói với vẻ thản nhiên: “Ta cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Thủy, ta biết vị trí của nàng”

“Cái gì?!”

Giọng của Đông Phương Thuần Quân khẽ run, vẻ mặt kích động.

“Ngươi không có tai hả? Rốt cuộc ngươi là kẻ nào mà dám…” Một chân thần cấp trung cảm thấy mình bị xem thường rõ rệt, tên xa lạ này lại làm lơ mình để bắt chuyện với lão già kia.

“Ồn ào!”

Đông Phương Thuần Quân sầm mặt, tay nhẹ vung lên.

Một sức mạnh vô hình bao phủ cơ thể của tên chân thần cấp trung khiến tên đó im bặt khi chưa nói hết câu.

Sau đó, cơ thể tên đó bắt đầu hiện ra những vết rạn loang lổ, sau đó nát thành bụi rồi tiêu tán trong không khí như pho tượng bị xói mòn vậy.

Các chân thần khác có mặt trong luyện đan phường thấy vậy liền trợn tròn mắt, không dám nhúc nhích.

Sức mạnh mà Đông Phương Thuần Quân vừa phóng ra cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại không có bất cứ uy lực hay khí thế gì, thậm chí còn chẳng làm ảnh hưởng đến người bên ngoài phường luyện đan. Để khống chế sức mạnh đến trình độ ấy, ông ta phải là cường giả mạnh đến bực nào chứ?

Các chân thần lập tức đưa ra đáp án: dù cho ông ta có là cường giả đạt cảnh giới nào đi nữa, việc lấy đi tính mạng của bọn họ đều dễ như nghiền chết một con kiến vậy.

Lão Hốt ngẩng đầu liếc nhìn, ngón tay chỉ lên không trung.

Một đám bụi lại xuất hiện lần nữa, kế đó không ngừng ngưng tụ và tổ hợp thành hai chân, quần áo, lông tóc.

Tên chân thần vừa bị Đông Phương Thuần Quân giết chết lại xuất hiện nguyên vẹn trước mắt mọi người, chính tên đó cũng nhìn bản thân vì không biết chuyện gì vừa diễn ra!

“Ngươi vẫn vậy, quá nóng nảy” Lão Hốt bình tĩnh nói.

Đông Phương Thuần Quân hoàn toàn không thèm để ý tới, chỉ vội hỏi: “Lạc Thủy đang ở đâu?”

“Lạc Thủy vẫn ẩn nấp dưới đất, hơn nữa đã mở một không gian riêng bằng Địa Minh nên ta không phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Không gian nàng ở không có bất cứ liên hệ gì với Thần vực” Lão Hốt nói chuyện không nhanh không chậm: “Có điều ta vừa nhận ra rằng nàng đã làm lộ vị trí của mình”

“Ở đâu?” Đông Phương Thuần Quân tiếp tục hỏi.

Ông ta không muốn biết Lạc Thủy đang trốn bằng cách nào vì điều đó không quan trọng.

“Đất tổ của Hàm gia, dưới phần đất cách thần thành Lục Nhâm trên trăm nghìn dặm về hướng bắc” Lão Hốt đáp.

“Cảm ơn lão Hốt!” Đông Phương Thuần Quân chắp tay rồi định rời đi ngay lập tức.

Lão Hốt hờ hững quan sát ông ta: “Nhớ rõ cam kết của ngươi, đừng vi phạm”

Nghe vậy, đôi mắt Đông Phương Thuần Quân chợt lóe sáng. Ông ta cười đáp: “Tất nhiên là không!” Dứt lời liền bỏ đi.

Lão Hốt xoay một gốc dược liệu trong tay, nụ cười thản nhiên chợt hiện trên mặt: “Hy vọng ngươi không quên!”

Đông Phương Thuần Quân chọn đứng về phía Hiên Viên Vệ vì người phụ nữ tên Lạc Thủy này nên có lẽ Đông Phương Thuần Quân sẽ phản bội Hiên Viên Vệ lần nữa khi bắt được Lạc Thủy. Lão Hốt hiểu rõ tính cách của loại người như Đông Phương Thuần Quân.

Lúc này, lão Hốt phát hiện tất cả chân thần trong phòng luyện đan đều đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt sợ hãi.

Đám chân thần này không ngờ ông lão luôn nhẫn nhục chịu đựng lại được cường giả như thế tôn trọng!

Hơn thế nữa, thần thông của ông lão này quá lợi hại, chỉ giơ một ngón tay mà tên chân thần vừa hóa thành tro bụi kia lại khôi phục như cũ, qua đó có thể thấy năng lực mạnh đến mức nào!

“Đừng nhìn, làm chuyện của mình đi” Lão Hốt thản nhiên nói.

Trong nháy mắt, giọng nói ẩn chứa dao động thần thức mạnh mẽ của ông xâm nhập vào trong đầu các chân thần và xóa sạch một phần ký ức của bọn họ.

Các chân thần khẽ run người, hai mắt hơi mơ màng.

Thế nhưng bọn họ chỉ mơ màng trong chốc lát rồi chợt tỉnh táo lại, hơn nữa đã quên sạch tất cả chuyện vừa xảy ra.

Chân thần cấp trung vừa bị nát thành bụi kia lại quát mắng lão Hốt: “Lão già, ngươi dám lười biếng nữa hả?”

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận