Bách Luyện Thành Thần

Chương 2374: Thác xoáy Âm Dương

Trong bóng tối, cô gái bay vút trong cung điện băng với tốc độ cực nhanhCung điện băng này kéo dài xuống dưới với hàng chục nghìn tầng, trong đó có vô số gian phòng, vô số cột băng.

Một cung điện băng khổng lồ như vậy không phải do cô gái này dựng nên mà là người khác.

Nhưng sau khi nàng ta phát hiện cung điện băng này ở dưới đáy vực sâu Ma Vực liền lang thang trong đó vô số năm, đã vô cùng quen thuộc với nó.

“Vù!”

Nàng ta nhảy lên một cái, trốn đi theo khe trượt bên hông cầu thang phía trước, đó là một cách đi xuống phía dưới cung điện băng với hiệu suất cực cao.

Cô gái vừa chạy trốn vừa chắp hai tay lại, kết ra một ký hiệu đặc biệt.

“Ù ù…”

Một luồng sức mạnh tín ngưỡng vô hình từ bầu trời vực sâu Ma Vực rơi xuống, thông qua ký hiệu trong tay nàng ta, truyền cho Vô Hình!

Đây là lần đầu tiên nàng ta sử dụng sức mạnh tín ngưỡng khổng lồ như vậy.

Sức mạnh tín ngưỡng này khác với “thế” của các chân thần, “thế” được sinh trong cơ thể các chân thần cũng là sức mạnh tín ngưỡng, nhưng bọn họ đều hoàn toàn kiểm soát thế giới trong cơ thể của mình, mỗi một chân thần đều khống chế thành thạo sức mạnh tín ngưỡng thuộc thế giới trong cơ thể.

Nhưng sức mạnh tín ngưỡng cô gái kia sử dụng thuộc về “Xi Vưu”, thuộc về bản thân Thần vực, muốn trực tiếp thuyên chuyển đương nhiên sẽ khó hơn nhiều.

Trước khi tới cung điện băng, nàng ta đã mượn dùng sức mạnh tín ngưỡng để đè ép đám thánh nhân Đông Phương Thuần Quân…

Chỗ dựa lớn nhất của nàng ta vẫn là những con “Vô Hình” này!

Hiện tại xem ra những thánh nhân này đã nhìn ra được một chút manh mối, bây giờ đang đuổi theo nàng ta.

Cũng may Đông Phương Thuần Quân có thể xác định vị trí của nàng ta, mà nàng ta cũng có thể xác định vị trí của Đông Phương Thuần Quân.

Hơn nữa nàng ta còn quen thuộc tòa cung điện này hơn, chí ít có thể thoát khỏi đám thánh nhân này trong một thời gian ngắn!

Chỉ là “Vô Hình” cần một thời gian để sao chép một đối tượng nào đó, tạm thời nàng ta không tiện ra tay.



“Rắc…”

Một tảng băng lớn bị xuyên thủng, Đông Phương Thuần Quân xung phong đi đầu.

“Dẫn dụ chúng ta tới rồi lại chạy trốn, như vậy chỉ có hai lý do, một là muốn dẫn chúng ta tới một nơi nào đó… Hai là bây giờ ngươi không thể nghênh chiến…”

Cung điện băng bỗng trở nên tối tăm, những “vật không thể xác định” xuất hiện trong bóng đêm nhất định là do cô gái này gây nên.

Tuy không biết cô gái này đang làm gì, nhưng một khi tìm được cơ hội thì Đông Phương Thuần Quân tuyệt đối sẽ không buông tha!

“Phá!”

Phía trước Đông Phương Thuần Quân xuất hiện một vòng xoáy với hai màu đen trắng.

“Xoạt xoạt xoạt…”

Vòng xoáy lao xuống bên dưới, khiến tốc độ đi xuống của ông ta nhanh hơn gấp đôi.

Vốn dĩ Đông Phương Thuần Quân chỉ cách cô gái kia mấy chục nghìn mét.

Đối với người đã đạt đến tu vi như ông ta, một khi tìm được phương hướng của đối phương thì chút khoảng cách ấy chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi.

“Rắc, ầm…”

Cùng với âm thanh vỡ vụn của hàng trăm lớp băng, giọng nói của Đông Phương Thuần Quân cũng truyền xuống: “Rốt cuộc ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?”

Nhìn lớp băng không ngừng đổ sụp, trên mặt cô gái hiện lên một nụ cười tuyệt đẹp: “Nếu đã theo đến tận đây thì cứ từ từ đi theo là được rồi, gấp gáp như vậy làm gì?”

Đông Phương Thuần Quân đập vỡ lớp băng cuối cùng, đối mặt với cô gái kia.

Trong bóng đêm, đôi mắt của ông ta không thể nhìn thấy, nhưng dựa vào thần thức Đông Phương Thuần Quân cũng có thể quan sát rõ ràng hết thảy trong bóng tối.

Đông Phương Thuần Quân cười nhạt một tiếng: “Con người ta chỉ thích cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, tuy không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng cảm giác này vô cùng khó chịu…” Ông ta chỉ vào “vật không thể xác định” sau lưng, tiếp tục nói: “Hoặc là nói cho ta biết lý do ngươi làm những việc này, hoặc là ta sẽ đánh ngươi trở về nguyên hình”

Cô gái này cũng là do sức mạnh tín ngưỡng tạo thành, hơn nữa còn là sức mạnh tín ngưỡng tích lũy vô số năm, một khi chết đi, tu vi cũng sẽ bị phế bỏ.

“Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó?” Cô gái cười lạnh nói.

“Bởi vì hiện tại ngươi không thể thoát thân!” Đông Phương Thuần Quân cười lạnh một tiếng, sau đó ra tay trước!

Hai dòng thác xoáy một đen một trắng vây quanh ông ta, tạo thành một ký hiệu bát quái đặc biệt.

Đạo uẩn mãnh liệt phát ra từ trong cơ thể ông ta, dung hợp cùng một luồng chân ý của đạo…

“Thác xoáy Âm Dương!”

Hai luồng khí tức một đen một trắng đan vào nhau, lao cuồn cuộn về phía cô gái kia.

Uy thế do hai dòng thác xoáy này phát ra không được xem là mạnh, nhưng trong lúc chầm chậm khuấy động, tựa như ẩn chứa vô số huyền bí bên trong, nếu bị quấn lấy thì chắc chắn đến mảnh xương cũng không còn!

Cô gái nhẹ nhàng nhón chân lên mặt băng, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, đối mặt với tấn công từ Đông Phương Thuần Quân, nàng ta vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như trước.

Đông Phương Thuần Quân đoán rất đúng…

Hiện tại nàng ta phải “nuôi dưỡng” đám “Vô Hình” này, đúng là không thể thoát khỏi công kích của Đông Phương Thuần Quân, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng nàng ta chỉ có thể bị động chịu đòn.

“Ra tay đi… Các con!”

Trong lúc lùi về sau, nàng ta thấp giọng thì thầm.

Sau đó một loạt tiếng trẻ con khóc lóc vang lên quanh quẩn trong cung điện băng…

Thời điểm bóng tối bao phủ cung điện băng, không chỉ có “Vô Hình” phóng vào, mà theo đó còn có cả “Ác Nghiệt”.

“Vù vù vù vù vù vù…”

Trong bóng tối, “Ác Nghiệt” lượn lờ quanh người nàng ta phóng ra từng làn sóng màu đen hình xoắn ốc.

Mỗi một loại năng lượng đều có hình thức lan truyền riêng, ví dụ như đạo uẩn của thần đạo Sồ Hỏa dựa vào phương thức nguyên thủy để phóng lửa, hoặc ví dụ như đạo uẩn của thần đạo Ly Thủy chính là dòng nước.

Mà “sức mạnh sợ hãi nguyên thủy” do Ác Nghiệt phóng ra chính là làn sóng màu đen này, sau khi làn sóng này chìm xuống nước nó sẽ hóa thành những dòng nước xoáy sắc bén.

“Ào ào ào…”

Thời điểm làn sóng xoắn ốc và thác xoáy Âm Dương đụng vào nhau, một âm thanh cực kỳ quái lạ được phát ra.

Nhưng rõ ràng là thác xoáy Âm Dương chiếm thế thượng phong, làn sóng xoắn ốc liên tục bại lui dưới vòng xoắn chặt của thác xoáy Âm Dương.

Tuy nhiên, trên mặt Đông Phương Thuần Quân lại không có chút vui mừng nào, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ…

Dù sao thì hai luồng khí âm dương mà ông ta dùng chân ý của đạo để hóa thành cũng có hạn, nhưng làn sóng xoắn ốc màu đen kia vẫn không ngừng được bổ sung, tạo thành một bức tường cao ngất!

Chỉ sau một cái chớp mắt, làn sóng xoắn ốc đã hòa tan thác xoáy Âm Dương.

Những thứ khóc lóc trong bóng tối này là gì mà lại có thực lực như vậy?

“Lần này vất vả cho các ngươi, kiên trì một nén nhang là được…”

Thấy cảnh tượng này, nàng ta mỉm cười với các “Ác Nghiệt” trong bóng tối, không thèm liếc mắt nhìn Đông Phương Thuần Quân lấy một cái, tiếp tục chạy xuống bên dưới cung điện băng.

Từ đầu tới cuối hai tay nàng ta vẫn luôn hợp lại một chỗ, sức mạnh tín ngưỡng liên tục đi qua ký hiệu giữa hai tay nàng ta, cung cấp cho đám “Vô Hình” kia.

Cũng chỉ nàng ta mới có thể cảm nhận được rõ ràng hình thể của “Vô Hình” đã càng ngày càng hoàn chỉnh, có lẽ chỉ cần một nén nhang nữa thôi là có thể hoàn toàn thành hình.

Sao chép thánh nhân và nắm giữ toàn bộ thực lực của đối phương, thậm chí còn có đầy đủ trí nhớ, lại còn tuyệt đối thần phục nàng ta!

Đây là một lựa chọn bất đắc dĩ…

Nhưng vì ngày này, nàng ta đã mưu tính vô số năm, thí nghiệm vô số năm.

Chí bảo tín ngưỡng chôn sâu dưới đáy cung điện băng thực sự quá khó lấy.

Nàng ta đã từng sao chép Trần Hoàng Dịch Kiếm trong biển minh tưởng hơn trăm nghìn lần, nhưng vẫn chưa lấy được món chí bảo tín ngưỡng kia.

Lần này các vị thánh xâm chiếm vực sâu Ma Vực đã cho nàng ta cơ hội lớn nhất!

Nàng ta phí hết tâm tư dẫn đám thánh nhân này đi vào cung điện băng chính là để sao chép bọn họ, nàng ta tin rằng lần này nhất định sẽ thành công!

(Hết tập 140)

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận