Bách Luyện Thành Thần

Chương 3181: Bộc phát liên tục

Thấy cái bóng không nhúc nhích, La Chinh mới thở phào nhẹ nhõmĐèn Linh Ẩn này đúng như những gì Thanh Ngọc Chi Linh đã nói, chỉ cần dập tắt lửa đen trên đèn là những con Ẩn thú kia sẽ mất khả năng cử động.

Sau khi xác định con chó kia sẽ không hoạt động được nữa, La Chinh lập tức nói với Phượng Ca: “Đi theo ta, ta dập tắt từng ngọn lửa đen ở đây là có thể đi qua khu vực này”

Phượng Ca giẫm lên bãi cát mềm mại, đi tới cột đèn gần nhất, nàng nhìn con chó Ẩn thú đang nằm bất động với ánh mắt cảnh giác, lập tức hỏi: “Con Ẩn thú này còn có thể hoạt động trở lại không?”

Vừa nãy Phượng Ca đã hiểu được phương thức tấn công của mấy con Ẩn thú này, tấn công của Ẩn Thú sẽ tạm thời chưa bộc phát mà sẽ tích tụ trên người.

Sau khi bị tấn công, lựa chọn tốt nhất chính là rời khỏi khu vực này, để những đòn tấn công cơ thể đang chịu đựng “bộc phát”, suy cho cùng thì một hai đòn tấn công vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu là mấy chục lần, mấy trăm lần tấn công đều không được bộc phát, vậy đợi đến khi đồng loạt bộc phát thì chỉ có nước chết.

Sao La Chinh có thể không rõ đạo lý này?

Cho dù thân pháp của hắn có nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không tránh nổi bị Ẩn thú bên cạnh cột đèn tấn công, suy nghĩ trong lòng hắn cũng giống như Phượng Ca, nếu có thể đi đi về về để bộc phát sức tấn công của Ẩn Thú thì vượt qua vùng sa mạc này cũng không phải việc gì khó.

Vấn đề này La Chinh cũng chỉ có thể hỏi Thanh Ngọc Chi Linh nhưng Thanh Ngọc Chi Linh lại không thể đưa ra đáp án.

“Tình hình lúc bọn ta gặp phải ngọn đèn Linh Ẩn kia đã khá nguy cấp, Dực Vương dập tắt ngọn đèn xong liền dẫn chúng ta tiếp tục xâm nhập, ta cũng không biết Ẩn thú này có hoạt động được nữa hay không” Thanh Ngọc Chi Linh đáp.

“Cứ mặc kệ trước đi, vào rồi nói sau” La Chinh mỉm cười nói với Phượng Ca.

Bên trái, ở giữa, phía trước hai người đều có một cột đèn, mỗi một ngọn đèn đều được buộc với một con Ẩn thú, nhìn kỹ vào bóng đen thì có thể nhận ra hẳn là ba con sói.

Vừa rồi La Chinh đã xác nhận phương hướng, con đường phía trước là ngắn nhất, đương nhiên hắn lựa chọn ngọn đèn ngay phía trước.

Lúc La Chinh tiến lên, ba con sói cột trên cột đèn đều trở nên nóng nảy, kéo thẳng sợi dây tóc đang trói mình, liều mạng nhào về phía La Chinh.

Sói Ẩn thú hai bên sườn bị La Chinh xem nhẹ, chiều dài dây tóc có hạn, chúng cũng không lao tới chỗ La Chinh được, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào con sói Ẩn thú ngay phía trước, cất bước chậm rãi.

“Áu…”

Con sói kia thấy La Chinh càng lúc càng gần thì cố đè nén xúc động trong lòng, chuẩn bị dốc hết sức lực vào một đòn tấn công.

La Chinh nhận ra động tác của sói Ẩn thú, ánh mắt hơi sáng lên, đột nhiên tiến lên một bước. Vào khoảnh khắc hắn bước ra, con sói Ẩn thú kia đã nhảy lên!

“Cơ hội!”

Trong lúc thu chân, La Chinh đã bạo phát sức mạnh, lướt qua người nó.

“Vù!”

La Chinh đã bộc phát tốc độ của mình nhanh đến mức tận cùng, nhưng không thể không nói, tốc độ của con Ẩn thú không có hình thể này nhanh đến mức thần kỳ, nó lật người vươn móng vuốt vồ vào lưng La Chinh, để lại một vết cào màu đen rõ ràng!

Cào trúng một phát, sói Ẩn Thú không hề có ý định dừng lại, lại cắn vào gáy La Chinh một cái nữa, nhưng còn chưa cắn được thì ngọn lửa màu đen đã bị La Chinh đưa tay bóp tắt, sói Ẩn thú bỗng chốc hóa thành một bóng đen thực sự, đứng hình giữa không trung với tư thế quỷ dị!

“Lại bị cào một cái” La Chinh cười khổ.

“Sức mạnh của móng vuốt cũng không nhẹ, ra ngoài bộc phát trước đi…” Phượng Ca nói với vẻ quan tâm.

Hiểu rõ quy luật của đám Ẩn thú này, hai người đã thoải mái hơn rất nhiều, La Chinh đi vòng qua cột đèn thứ nhất, đi thẳng ra khỏi vùng sa mạc này để hóa giải cú vồ từ phía sau!

Con sói Ẩn thú này mạnh hơn chó Ẩn Thú ngoài kia, nhưng chỉ dựa vào một vết cào thì không thể khiến Hồn Nguyên Chi Linh mệt mỏi được.

Nhưng điều La Chinh lo lắng chính là Ẩn thú ở tầng bên trong, Ẩn thú trong sa mạc này có hình thù kỳ quái, dường như dạng nào cũng có, mà càng vào sâu bên trong thì thực lực của Ẩn thú lại càng mạnh.

Nếu Ẩn thú ở tầng trong cùng có sức mạnh cực kỳ cường đại, La Chinh không chịu đựng nổi thương tổn mà một lần “bộc phát” mang tới, vậy thì nguy hiểm vô cùng.

Đã đi tới tận đây, đương nhiên La Chinh sẽ không từ bỏ, xoay người tiếp tục tiến vào trong sa mạc.

Cột đèn thứ ba trói một con hổ có hình thể cực lớn, lần này tương đối thuận lợi, thân hình La Chinh nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, tránh được đòn tấn công của hổ Ẩn thú, lập tức dập tắt đèn Linh Ẩn.

Thứ tư là một con sư tử, lần này La Chinh bị sư tử tấn công hai lần, chỉ có thể rời khỏi sa mạc một lần nữa, bộc phát vết cào màu xám trên người.

Thứ năm là một con tê giác có tốc độ tương đối chậm, La Chinh dập tắt ngọn đèn một cách dễ dàng.

Thứ sáu…

Thứ bảy…

Nửa canh giờ trôi qua, La Chinh cứ tiến lên một cách vòng vèo như vậy, hễ bị tấn công là rời khỏi để bộc phát, thuận lợi đi tới trung tâm sa mạc này. Ngay khi La Chinh và Phượng Ca cho rằng mình có thể đi qua nơi này một cách suôn sẻ thì một cảnh tượng làm cả hai phiền muộn lại xuất hiện.

“La Chinh ngươi nhìn đi” Phượng Ca đột nhiên chỉ tay ra sau.

La Chinh tập trung đối phó Ẩn Thú, Phượng Ca chịu trách nhiệm quan sát động tĩnh xung quanh.

Con chó Ẩn thú vốn đã đứng hình tại chỗ lại đột nhiên nhúc nhích, chạy xung quanh đèn Linh Ẩn, ngọn lửa màu đen vốn đã bị dập tắt lại bùng lên một lần nữa.

“Đây mới là chuyện tệ nhất…” La Chinh nhíu mày.

Những ngọn đèn đen này sáng lên một lần nữa có nghĩa là đường lui của hắn đã bị chặn mất, cũng có nghĩa rằng hắn không thể ra ngoài để “bộc phát” vết thương.

Phượng Ca vốn muốn nói bây giờ rời đi còn kịp, nhưng nhớ lại trước đó La Chinh còn kiên định như vậy, nhất định sẽ không bằng lòng từ bỏ.

“Ta đưa ngươi ra ngoài trước” La Chinh cầm tay Phượng Ca.

Vùng sa mạc đầu tiên đã nguy hiểm như vậy chứ nói gì đến phía sau còn một thảo nguyên hình tròn và một sa mạc hình tròn nữa.

Phượng Ca tránh khỏi tay La Chinh, hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Cho dù thân thể này không bằng ngươi nhưng cũng có thể chịu đựng vài vết thương! Ta có thể giúp ngươi tắt đèn!”

Chỉ cần vết thương bộc phát trong phạm vi có thể chịu đựng được thì khu vực này cũng không có gì đáng sợ.

Thấy Phượng Ca kiên quyết như vậy, La Chinh cũng không thể khăng khăng đuổi nàng đi được.

Hắn nhìn cách đó không xa, lúc này mới nói: “Kế tiếp chỉ có thể chú ý hơn một chút…”

Sau khi La Chinh lướt qua hai cột đèn, trước ngực đã xuất hiện một vết cắn thật lớn màu xám, đó là một con Ẩn thú khổng lồ nhìn không ra lai lịch, há miệng một cái là có thể nuốt chửng La Chinh, có thể tưởng tượng sức mạnh đằng sau vết cắn này rất lớn.

La Chinh ngoái đầu nhìn lại theo thói quen, những ngọn đèn bị La Chinh dập tắt suốt dọc đường đều sáng lên, đám Ẩn thú cũng hoạt động trở lại.

Vết cắn màu xám này không thể ra ngoài bộc phát, chỉ có thể mặc cho nó tích tụ trên người mình.

Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt đang ngoái nhìn phía sau của hắn bỗng co chặt lại, bởi lối vào phía xa xuất hiện ba ngọn lửa màu xanh thẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận