Bách Luyện Thành Thần

Chương 1963: Trang sách bị xé rách

Khoảnh khắc La Chinh điều khiển những con sâu lớn kia xóa đi chút thời gian đóBên ngoài cấm địa biển Thời Gian, Đông Phương Thuần Quân hơi nghiêng người, thân hình từ phía trước người ông hơi mờ đi một chút…

Nữ tộc trưởng Manh tộc cũng hơi cúi người, dường như tránh gì đó.

Những thánh nhân, á thánh khác đều hơi biến sắc.

“Hình như thời gian của Thần Vực xảy ra một số vấn đề?” Lãnh Diệu cau mày hỏi.

Đường Tôn gật đầu, hơi trầm mặc…

Tốc độ dòng chảy thời gian trong ấn ngọc khác với thế giới bên ngoài. Mặc dù các đại viên mãn và La Chinh đã đi vào ấn ngọc gần hai mươi ngày, nhưng ngày Lăng trong biển Thời Gian vẫn chưa kết thúc.

“Một nhịp thở đã bị trộm” Trong đôi mắt của Đông Phương Thuần Quân đầy vẻ thận trọng, vẫn xuyên qua cấm địa biển Thời Gian mà dán mắt lên ấn ngọc kia.

“Xem ra đã có người lấy được ấn ngọc kia, đây là khả năng của nó ư?” Có thánh nhân hỏi.

Nữ tộc trưởng vẫn giữ im lặng, không nói gì.

Bọn họ không thể nhìn thấu bên trong ấn ngọc, đương nhiên không rõ tình hình trong đó.

Đã có người kiểm soát ấn ngọc kia, chắc hẳn kết quả sẽ sớm được công bố…

***

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đáy hang động…

La Chinh đứng sừng sững tại chỗ, trên khuôn mặt hờ hững kia hơi lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Thông qua ấn ngọc kia, hắn cảm thấy thời gian đã thành một định nghĩa mới với hắn.

Nếu như hình dung thời gian của Thần Vực là một quyển sách, thì mỗi nhịp thở là một trang sách.

Mà mọi người cảm nhận được thời gian trôi qua, đó là do có một bàn tay vô hình đang không ngừng lật xem quyển sách kia. Từng trang từng trang, hết nhịp thở này đến nhịp thở khác, hết nén nhang này đến nén nhang khác, hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác, hết năm này qua năm khác, hết kỷ nguyên thần nay qua kỷ nguyên thần khác, không ngừng lật sang trang sau với tốc độ không đổi.

Những con sâu khổng lồ kia là sâu nằm trên trang sách.

Nhìn từ thước đo thời gian, mỗi trang sách đều là một phần hoàn chỉnh, nhưng thuộc trạng thái tĩnh của Thần Vực.

Mà vừa rồi chẳng khác nào La Chinh sử dụng những con sâu kia để ăn trạng thái tĩnh của Thần Vực.

Chúng giống như một đám tằm tham ăn, trong nháy mắt đã ăn sạch một chiếc lá dâu, cũng chính là xé đi một trang trong quyển sách kia…

Đó là trang Mục Ngưng bị giết!

Trong trang sách này, có “nguyên nhân” Mục Ngưng bị giết, đó là nàng ấy bị vũ khí của ba tên đại viên mãn xé nát.

Sau khi “nguyên nhân” này xảy ra, Mục Ngưng sẽ chết, đây là “kết quả”.

Nhưng sau khi La Chinh xé rách trang kia, kể cả nguyên nhân được ghi chép trong trang sách kia cũng bị xé rách, cho nên “kết quả” cứ thế không còn tồn tại. Vì vậy mọi người cũng thấy Mục Ngưng không chết!

“Ngươi… vừa mới làm gì” Mục Huyết Dung nhìn chằm chằm La Chinh.

Hiển nhiên nàng đã nhận ra, nguyên nhân sinh ra kết quả khác nhất định là do ấn ngọc.

Nhưng Mục Huyết Dung không phải thánh nhân.

Cảm giác của thánh nhân về thời gian nhạy bén hơn. Bởi vì sau khi bọn họ xây dựng vũ trụ, sẽ so sánh tốc độ dòng chảy thời gian ở những thời điểm khác nhau. Cho nên La Chinh mới chỉ dùng sâu lớn xé rách một nhịp thở mà đã bị các thánh nhân nhanh chóng phát hiện.

Mục Huyết Dung và các thần đại viên mãn khác không cảm nhận được điều này. Cảnh tượng xảy ra trước mặt bọn họ đã vượt qua lẽ thường, khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi…

“Không có gì, chỉ xé một trang sách mà thôi” La chinh khẽ cười nói với Mục Huyết Dung.

Mục Huyết Dung bình tĩnh hỏi: “Nói linh tinh gì đó!”

“Giả thần giả quỷ, ta không tin không giết được ngươi!”

“Chỉ là do khả năng của ấn ngọc kia mà thôi, giết hắn, đoạt lất!”

Những thần đại viên mãn kia lại rục rịch một lần nữa.

La Chinh cầm ấn ngọc kia, mỉm cười: “Quên nói, có ấn ngọc này, là đã kiểm soát vùng thời không này, các ngươi… thật sự giết được ta sao?” Dứt lời La Chinh vươn tay nắm lấy cổ áo Mục Ngưng, kéo nhẹ về phía sau.

Mục Ngưng vẫn còn thất thần, đã bị La Chinh kéo vào trong bức tường đồng kia.

Dưới ánh sáng, bề mặt bức tường đồng kia lóe lên hoa văn phức tạp, hai người lập tức biến mất trước mặt những thần đại viên mãn này. Chỉ còn lại Mục Huyết Dung và những thần đại viên mãn kia ngơ ngác nhìn nhau.

“Mẹ nó, vừa rồi đã xảy ra một chuyện khác thường. Rõ ràng bóng quỷ kia đã bị ta giết, kết quả không hiểu sao lại sống lại, còn chém ta một đao!” Đường Vãn vác đao lớn xông đến, nhe răng nhếch miệng nói.

Ở ngực hắn có một vết thương sâu tận xương, máu tươi chảy ào ạt ra ngoài.

Thấy vẻ mặt mù mờ của đám người Mục Huyết Dung, Đường Vãn càng cảm thấy khó hiểu: “Người đâu? Không phải tên nhóc họ La kia đã bị các ngươi chặn lại sao…”



“Vù vù vù…”

La Chinh và Mục Ngưng biến mất, sau đó xuất hiện bên ngoài thần điện Thiên Luân trong nháy mắt. Hắn túm Mục Ngưng lơ lửng trên không trung rất cao, nhìn xuống vùng trời đất này.

Vùng thời không trong ấn ngọc này được coi như là một vùng không gian được xây dựng độc lập.

Nó khác với vũ trụ. Vũ trụ do thánh nhân xây dựng, dung hợp tâm huyết và hiểu biết của bản thân và dựa trên Thần Vực. Cho nên, ở trong vũ trụ có thể sử dụng thần đạo.

Nhưng nơi này không thể.

Nếu như phải hình dung thì nơi này như một cánh cửa thời gian độc lập, cửa vào ngay ở giữa biển sâu.

Trong nháy mắt, Mục Ngưng đã lên tới độ cao chục nghìn trượng. Thần điện Thiên Luân ở phía dưới đã biến thành một chấm tròn nho nhỏ. Trong lòng nàng càng hoảng sợ, eo bắt đầu vặn vẹo, trượt xuống theo bản năng. Dưới tình thế cấp bách, nàng bèn nắm lấy tay La Chinh.

La Chinh thuận thế ôm nàng vào lòng, nhìn xuống phía dưới, những dân bản địa kia vẫn đang quỳ lạy tại chỗ…

Những dân bản địa này biết bọn họ đã đắc tội với Vương xà Thiên Luân, sợ rằng sẽ khiến Vương xà Thiên Luân tức giận. Nếu như những con sâu Thiên Luân trong biển sâu được thả ra, sợ rằng cho dù là Ưng tộc, Én tộc hay là Bàng tộc đều có nguy cơ diệt tộc.

Nhưng vấn đề là bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn khác, chỉ có thể quỳ tại chỗ, cầu nguyện Vương xà Thiên Luân tha thứ. Dẫu sao, những người đến từ bên ngoài kia và bọn họ không phải là người chung đường.

“Chúng ta đi xuống” La Chinh thản nhiên nói.

Mục Ngưng không hề đáp lại La Chinh, nàng bị La Chinh ôm vai như vậy, bắp thịt toàn thân trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn đi nơi khác, gò má và bên tai sớm đã đỏ bừng.

“Vù vù…”

Đáp xuống nhanh chóng làm cuộn lên từng cơn gió mát nhẹ nhàng khoan khoái khiến tâm trạng của nàng bình tĩnh hơn một chút. Đến tận sau khi đứng trên sa mạc, nàng mới tránh khỏi ngực La Chinh, trái tim vẫn như nai con chạy loạn, mãi không thể bình tĩnh.

Những người dân bản địa thấy La Chinh từ trên trời giáng xuống, ai cũng trợn to hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

“Đại tỷ tỷ!”

Sau khi thấy Mục Ngưng, bé trai kia bèn chạy chậm một mạch đến, bổ nhào vào lòng nàng.

Lúc trước, những đứa trẻ này suýt chút nữa đã bị Vương xà Thiên Luân ăn. Bởi vì thần đại viên mãn ra tay kịp thời, chúng mới may mắn thoát nạn.

Nhưng chính vì lần cung phụng thất bại này, nên tất cả dân bản địa đều thấy bất an.

Một Đại Tù trưởng của Ưng tộc tiến lên, lo sợ bất an hỏi: “Vương xà Thiên Luân thế nào…”

Nếu như Vương xà Thiên Luân bị đám cường giả đến từ bên ngoài này tiêu diệt thì còn thôi. Song bây giờ chỉ có La Chinh và Mục Ngưng thoát ra, bọn họ tưởng rằng Vương xà Thiên Luân đã ăn hết những đại viên mãn kia. Nếu quả thật là như vậy thì kết cục của ba tộc bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.

Tất nhiên, Vương xà Thiên Luân sẽ không giết sạch người của tộc bọn họ, như vậy thì đầu tiên, nó sẽ mất đi đồ ăn mà ba tộc cung phụng.

“Về sau, các ngươi không cần phải cung phụng con rắn kia nữa” La Chinh trả lời.

“Cái gì!” Đại Tù trưởng kinh hãi.

Những người khác cũng trố mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu lời La Chinh nói cho lắm.

La Chinh không biết Vương xà Thiên Luân đã bị những đại viên mãn kia khống chế, hay đã bị giết hay chưa…

Nhưng La Chinh biết, Vương xà Thiên Luân là dựa vào ấn ngọc trong tay hắn để xua những con sâu kỳ quái kia tuôn ra khỏi biển sâu quấy rối. Vương xà Thiên Luân cũng chỉ là kẻ bảo vệ ấn ngọc trong thần điện này mà thôi.

Bây giờ ấn ngọc đã rơi vào tay La Chinh, sự tồn tại của Vương xà Thiên Luân đã không còn ý nghĩa, nên tất nhiên không cần cung phụng con rắn lớn kia nữa.

“Ta, ta vẫn không hiểu lắm” Đại Tù trưởng kia lắp bắp nói.

La Chinh mỉm cười, lúc này mới nói: “Ngươi coi như con rắn kia đã chết rồi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận