Bách Luyện Thành Thần

Chương 3128: Chọc giận con sâu

Bản thân những con trùng Ám Phỉ này là những con sâu có thực lực mạnh. Người da xanh là Phóng Trùng Sư, bọn họ hiểu rõ mọi tập tính của muôn loài côn trùng bên trong Ám vực. Những côn trùng, sâu bọ như rết Quỷ Diện Đối Kiềm, Âm Phong Địa Trùng,… có ngoại hình hung hãn, độc tính cũng cực mạnh nhưng Phóng Trùng Sư vẫn có cách giải quyếtTrùng Ám Phỉ này có thân thể mập mạp trắng trẻo, dường như chẳng thể gây hại gì nhưng thực lực của bản thân nó lại đủ để đứng đầu trong các loại trùng ở Ám vực. Phóng Trùng Sư muốn giải quyết một con trùng Ám Phỉ đã vô cùng gian nan rồi, huống chi giờ lại có những bốn con!

Hai tên người da xanh đứng sững trong bụi cỏ, trên mặt toát ra vẻ đau buồn và tiếc nuối, không định ra tay nữa.

“Vì sao không ra tay bắt?” La Chinh truyền âm hỏi.

Người da xanh kia tỏ ra tiếc nuối nói: “Ba con trùng Ám Phỉ kia là sâu trưởng thành, thực lực của chúng rất mạnh. Bọn ta mà bắt con ấu trùng kia thì sẽ quấy rầy ba con trùng Ám Phỉ, đến lúc đó, bọn ta chắc chắn sẽ phải chết”

Hai người da xanh đã đặt bẫy ở chỗ này mấy ngày rồi, vất vả lắm mới thấy trùng Ám Phỉ xuất hiện. Nhưng bây giờ, họ lại chẳng thể ra tay được, vì thế tinh thần vô cùng sa sút.

Lúc này, Phượng Ca đột nhiên lên tiếng: “Ra tay đi, ta sẽ giúp các ngươi xử lý ba con trùng Ám Phỉ trưởng thành kia”

Hai tên người da xanh nghe thấy Phượng Ca nói vậy thì vui mừng khấp khởi. Cô gái này có thể thả ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng kia dường như có thể xuyên qua hết thảy Ám vực. Nếu có nàng hỗ trợ đối phó trùng Ám Phỉ thì đúng là cầu còn không được.

La Chinh khẽ nhíu mày. Từ khi trùng Ám Phỉ xuất hiện, Phượng Ca luôn có biểu hiện không bình thường. Trong mắt nàng toát ra vẻ khao khát không thể che giấu đối với trùng Ám Phỉ. Lúc trước, La Chinh cũng đột nhiên cảm thấy muốn ăn trùng Ám Phỉ, nhưng khi hắn cố gắng khắc chế thì cảm giác kia biến mất ngay. Bây giờ, xem ra tình trạng của Phượng Ca còn nghiêm trọng hơn hắn nhiều, không thể nào khống chế được.

“Nhưng ta có một yêu cầu, ba con trùng Ám Phỉ kia thuộc về ta” Phượng Ca nói thêm.

“Đương nhiên là được rồi!” Một trong hai gã người da xanh gật đầu lia lịa.

Dù sao mục tiêu của bọn họ cũng là bắt giữ một con trùng Ám Phỉ để giao nộp. Dù nhiều trùng Ám Phỉ hơn có nghĩa là bọn họ được hưởng nhiều lợi ích hơn, nhưng điều này nằm ngoài năng lực của họ.

“Cộc cộc cộc…”

Tốc độ di chuyển của con trùng Ám Phỉ nhỏ kia tăng nhanh, nó đã xâm nhập vào phạm vi ngọn nến chiếu sáng.

Ánh nến có thể khiến thân thể của mọi sinh linh trong Ám vực bị ăn mòn, nhưng dường như trùng Ám Phỉ là một ngoại lệ. Dưới ánh nến màu vàng nhạt, da của trùng Ám Phỉ bị ăn mòn một chút, đồng thời nó cũng co vào một chút. Mạch máu bên trong cơ thể trong suốt lại bắt đầu tỏa ra hào quang lấp lánh màu đỏ tươi, dường như nó đã hấp thu một phần ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến vào trong cơ thể.

Khi trùng Ám Phỉ đi tới gần ngọn nến thì dừng lại. Nó mặc cho bản thân đắm mình trong ánh nến, mạch máu đỏ tươi trong thân thể sáng long lanh.

Ba con trùng Ám Phỉ khác cũng như vậy. Sau khi vào trong phạm vi chiếu sáng của ngọn nến, chúng dừng lại để hưởng thụ sự gột rửa của ánh nến.

Hai tên người da xanh liếc nhìn nhau rồi gật đầu, một trong hai người bôi một loại thuốc bột có mùi gay mũi lên thòng lọng, sau đó đột nhiên ném về phía trùng Ám Phỉ đang đứng gần ngọn nến.

Động tác ném của hắn ta cực kỳ chuẩn xác, phần đầu của con trùng Ám Phỉ kia đã bị trói chặt chỉ trong nháy mắt. Sau khi con trùng Ám Phỉ kia bị dây thừng trói chặt thì cực lực giãy giụa. Sức của nó rất lớn nên hai người da xanh kia không thể níu chặt được.

Vì trên dây thừng được bôi thuốc bột nên sau khi giãy giụa một lúc, thân thể của trùng Ám Phỉ trở nên cứng ngắc mất cảm giác, nó nằm sõng soài trên mặt đất. Hai người da xanh kia thuận thế kéo một cái đã khiến con trùng Ám Phỉ này bị lôi vào trong bụi cỏ.

“Xì…”

Ba con trùng Ám Phỉ còn lại phát hiện đồng bọn của mình bị bắt, mạch máu trong cơ thể chúng đột nhiên tản ra. Thân thể của chúng vốn trắng trẻo mập mạp, nay đã biến thành màu đỏ máu chỉ trong nháy mắt.

Hai người da xanh thu trùng Ám Phỉ vào một cái túi đặc chế, đồng thời nói với Phượng Ca: “Vị tiền bối này… Ba con trùng Ám Phỉ kia đã rơi vào trạng thái nổi giận, xin tiền bối hãy đối phó nó!”

Bọn họ biết rõ trùng Ám Phỉ nổi giận sẽ đáng sợ tới cỡ nào. Hai người vừa xách túi lên định rời đi thì bị La Chinh giữ lại.

Hắn đặt một tay lên túi đựng sâu và nói: “Bọn ta sẽ giải quyết ba con trùng Ám Phỉ kia, nhưng xin hai vị đừng rời đi vội, đừng quên lời hứa của các người!”

La Chinh còn cần nghe ngóng tin tức về đám khỉ đen ở chỗ bọn họ, sao hắn có thể thả cho hai người này đi được?

Trong lòng hai người da xanh này lại không nghĩ như vậy…

Ngộ nhỡ hai người này chết trong tay trùng Ám Phỉ thì kết cục của bọn họ cũng chẳng khác gì. Bây giờ, hai người đã bắt được trùng Ám Phỉ rồi, đương nhiên họ muốn chạy trốn trước. Nhưng cái tay đặt hờ hững trên túi đựng sâu khiến họ không thể xê dịch được.

Trong lúc La Chinh đang nói chuyện với hai người kia, Phượng Ca đã xông ra bên ngoài.

Nếu nói Phượng Ca muốn ăn mấy con trùng Ám Phỉ này thì chẳng bằng nói thân thể Thuần Khiết Giả này của nàng muốn ăn chúng. Phản ứng vô thức của thân thể này ảnh hưởng tới phán đoán của nàng. Nó khiến Phượng Ca cho rằng cảm giác thèm ăn này là bản năng của nàng.

“Vèo vèo vèo…”

Tơ máu khuếch tán từ trong thân thể ba con trùng Ám Phỉ kia rung lên, phần lưng của chúng xuất hiện mười đường máu bắn thẳng về phía Phượng Ca. Tốc độ bắn của chúng cực nhanh, nằm ngoài dự đoán của Phượng Ca. Nàng tránh được mười mấy đường máu đầu tiên, nhưng vẫn bị một đường máu bắn trúng. Nó xuyên qua vai trái của Phượng Ca. Thân thể của Thuần Khiết Giả cực mạnh nhưng vẫn bị đường máu này làm thủng một lỗ to chừng một nắm tay, máu tươi chảy đầm đìa.

“Phượng Ca!”

La Chinh thấy cảnh này thì con ngươi đột nhiên co rụt lại. Hắn cho rằng Phượng Ca có thể giải quyết đám trùng Ám Phỉ này một cách dễ dàng, không ngờ lại bị thương. Khó trách hai người da xanh này lại sợ tới mức độ ấy. Sau khi con trùng Ám Phỉ trắng trẻo mập mạp này bị chọc giận, e rằng chúng sẽ trở thành kẻ rất mạnh trong Ám vực này.

Lúc La Chinh đang định xông lên thì Phượng Ca phất tay với hắn tỏ vẻ “không sao”. Sau đó, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay kéo một cái. Hai trường kiếm phát ra ánh sáng trắng, dài tới mấy chục trượng bắn từ lòng bàn tay của nàng ra. Phượng Ca đột nhiên chập hai tay lại, hai thanh trường kiếm này bắn về phía ba con trùng Ám Phỉ kia.

Với thực lực của Phượng Ca thì chỉ cần dùng Vô Lượng Thiên Quang là có thể giải quyết mấy con trùng Ám Phỉ này một cách nhẹ nhàng. Nhưng một phần vì nàng định ăn những con trùng Ám Phỉ này, nếu dùng chiêu này thì chúng sẽ bị Vô Lượng Thiên Không làm tan biến, như vậy sẽ không ăn được nữa. Mặt khác, Vô Lượng Thiên Quang sẽ truyền tới nơi rất xa trong Ám vực, như vậy sẽ thành đánh rắn động cỏ, được không bù nổi mất.

“Phập, phập!”

Trường kiếm phát sáng này không có hình dáng cụ thể, hoàn toàn tăng giảm chiều dài theo ý nghĩ của Phượng Ca. Tốc độ chém xuống đất của nó cũng cực nhanh. Ba con trùng Ám Phỉ còn chưa kịp phản ứng đã bị trường kiếm phát ra ánh sáng trắng xẹt qua, nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích được nữa. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy thân thể của chúng có một vết rách nhỏ, bị Phượng Ca chém thành hai nửa.

Hai người da xanh thấy La Chinh tiến lên hỗ trợ thì định thừa cơ chạy trốn. Nhưng họ vừa bước được một bước đã thấy Phượng Ca chém chết ba con trùng Ám Phỉ kia một cách dễ dàng.

Trên mặt cả hai đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận