Bách Luyện Thành Thần

Chương 2333: Mắc câu

Bộ tộc Ác Ma không đông đúc, tính hết cả vực sâu Ma Vực cũng không đến nghìn ác maBốn đại ác ma trong cung điện khổng lồ chính là thống soái của bộ tộc Ác Ma. Thông thường, chúng sẽ tiến hành bỏ phiếu cho những nghị quyết hệ trọng.

“Đương nhiên là ta sẽ không ủng hộ ngươi” Đồ Đặc nghiêm túc nói.

Gã liếc mắt qua đỉnh đầu Gia Lục và dừng lại tại bức tranh treo tường to lớn phía sau Gia Lục.

Bức tranh ấy vẽ một ông lão cầm sách đứng giữa, còn các thần dân vây xung quanh chính là các ác ma. Bên dưới đám ác ma là vô số chân thần trong Thần vực.

Như các thần dân, ác ma cũng có đối tượng tín ngưỡng.

Đối tượng tín ngưỡng của bọn họ là một ông lão rất đỗi bình thường trong Thần vực.

Ông lão này tên là Vương Hi, người đến hết tuổi thọ vẫn chỉ là một võ giả chứng thần.

Bởi vì ông không chứng được thần đạo nên dĩ nhiên là không có khả năng bất tử trong Thần vực.

Đối với Thần vực, thần dân bình thường như ông chỉ là một tồn tại bé nhỏ mà thôi.

Nếu Vương Hi không làm một việc vào lúc buồn chán thì sau đó tuyệt đối không xuất hiện ảnh hưởng lớn đến vậy.

Thiên phú tu luyện của Vương Hi không có gì nổi bật. Ông tu đến võ giả chứng thần đã là giới hạn, dù thế nào cũng không thể tu thành chân thần cấp thấp.

Theo thời gian trôi qua, tuổi thọ của Vương Hi dần đến cuối.

Có điều, ông đã bắt đầu biên soạn đủ loại truyền thuyết trong những năm tháng cuối cùng của mình.

Thời đại mà Vương Hi sống vừa vặn cũng là lúc Thánh tộc vừa mới biến mất, Thần vực vừa sinh ra thần dân nên còn trong giai đoạn mơ tưởng.

Những truyền thuyết do ông biên soạn được lưu truyền rộng rãi.

Loại truyền thuyết được lưu truyền phổ biến nhất là loại liên quan đến bộ tộc Ác Ma.

Chủng tộc này không có dòng họ riêng nên tên rất kỳ quái, ví dụ như Gia Lục, Đồ Đặc,… Hơn nữa còn vô cùng trí tuệ, mạnh mẽ và thích giết chóc.

Chúng sinh sống trong vực sâu Ma Vực – nơi tập hợp tất cả tồn tại tà ác của Thần vực.

Bởi vì những truyền thuyết vô căn cứ của Vương Hi vô tình được thần dân lưu truyền đời đời nên vực sâu Ma Vực mới được sinh ra.

Nếu xét theo khía cạnh này thì Vương Hi chính là người sáng lập bộ tộc Ác Ma, cho nên địa vị của Vương Hi trong bộ tộc Ác Ma không hề tầm phường, mặc dù ông chỉ là một võ giả chứng thần.

“Được rồi, nếu ba người đều kiên trì thì ta sẽ không phản đối nữa” Gia Lục cười, ngón tay to lớn búng nhẹ.

Ba sứ ma khiêng một dĩa ăn màu bạc to lớn đến rồi khẽ đặt trước mặt Gia Lục.

“Món ngon lần này hãy để cho Đồ Đặc thưởng thức đi” Gia Lục đẩy dĩa ăn bạc qua một bên khác của bàn tròn.

“Thùng thùng thùng…”

Trên dĩa bạc có một cái nắp to đang rung không ngừng, dường như trong đó có vật sống đang giãy giụa điên cuồng.

Đồ Đặc mỉm cười bước đến trước bàn tròn.

Các sứ ma ở cách đó không xa lại khiêng một ly rượu bạc lớn đến, dung nham trong ly liên tục cuộn trào.

Đồ Đặc mở nắp dĩa lên để lộ một con ngư quái xấu xí đang nằm bên trong.

“Ác ma chết tiệt, rồi sẽ có ngày các ngươi bị diệt sạch!”

“Các ngươi trốn trong Ma Vực âm u cả đời, cả năm không thấy mặt trời mà còn tự cho mình là mạnh mẽ…”

“Ta…”

Ngư quái không ngừng mắng nhiếc nhưng Đồ Đặc không hề tỏ ra tức giận.

Bộ tộc Ác Ma đã ăn con ngư quái này hơn trăm nghìn lần, nó không có năng lực đối chọi với bộ tộc Ác Ma nên lần nào cũng dùng ngôn từ độc ác để mắng chửi.

Bộ tộc Ác Ma đã nghe đến mức lỗ tai mọc kén rồi.

Dù ngư quái có độc miệng đến thế nào thì cũng không thể che giấu hương vị tuyệt vời của nó.

Đồ Đặc cầm ly rượu bạc lên rồi đổ dung nham bên trong ly vào dĩa ăn.

“U u…”

Ngư quái lập tức mở kết giới trong suốt để ngăn cách dung nham khỏi cơ thể mình.

Đồ Đặc nhẹ nhàng vươn ngón út chạm lên kết giới.

“Póc!”

Kết giới lập tức tan biến như bong bóng xà phòng.

Trong tiếng xèo xèo và tiếng kêu gào thê thảm, dung nham nóng hổi thoáng chốc che phủ ngư quái và nấu chín nó.

Đồ Đặc ngửi một hơi say sưa: “Lúc ta thưởng thức món này thì phải có gì đó vui vẻ kết hợp mới được!”

Một đại ác ma khác khẽ vỗ tay.

Khoảng mười cô gái loài người nhanh chóng bước ra từ một góc sâu trong cung điện, tất cả đều trắng trẻo xinh đẹp, trên người chỉ mặc một bộ voan mỏng bán trong suốt.

Tiếng nhạc thánh thót vang lên, các cô gái bắt đầu nhảy múa uyển chuyển.

Bọn họ đều có tu vi chân thần cấp cao, và là con cháu trên đảo nổi quyền thế, trong quá trình lang bạt tại vực sâu Ma Vực thì bị bộ tộc Ác Ma bắt.

Xưa kia là con cháu gia tộc, ngày nay lại thành ra nông nỗi này, chính bản thân họ cũng không còn lựa chọn nào khác…

Sau nhiều đợt hành hạ tra tấn, sự khuất nhục trong lòng các nàng đã gần như biến mất, thay vào đó là sự chết lặng.

Trong tiếng nhạc và dáng múa uyển chuyển, các đại ác ma bắt đầu một bữa tiệc khoái trá.

***

Sau khi bị Đồ Đặc nuốt, quái ngư lại ra đời lần nữa trong biển dung nham của vực sâu Ma Vực.

“Vù vù vù…”

Ngư quái mở kết giới ngay khi vừa sinh ra.

“Vương Hi chết tiệt, sáng tạo một đám ác ma còn thua cả heo chó!” Ngư quái hung hăng nguyền rủa.

Hung vật được sinh ra trong vực sâu Ma Vực đều không phải là hạng lương thiện gì, dẫu sao nơi này cũng tập hợp tất cả mặt tối của của thần dân mà.

Trong quá trình bị đại ác ma nhai nuốt, ngư quái đã nghe không ít bí mật của bộ tộc Ác Ma trên bàn cơm nên hiểu bộ tộc Ác Ma hơn những loài hung vật khác!

Sau khi mở kết giới, ngư quái không ngừng bơi qua lại trong biển dung nham.

Trong lúc mơ hồ, nó lại thấy một xúc tu ngon miệng…

“Mới đó mà đã muốn câu ta nữa rồi! Đám heo chó này đói quá hay sao?”

Ngư quái cảm thấy kỳ quái.

Theo lý thì nó sẽ được nuôi thả một thời gian sau khi bị ăn, bộ tộc Ác Ma sẽ không câu nó nhiều lần trong một thời gian ngắn.

Thân là sinh linh hung ác có một không hai, nó là đồ ăn cực kỳ cao cấp trong bộ tộc Ác Ma nên ác ma tầm thường sẽ không được thưởng thức.

“Không phải chứ… Bọn chúng muốn ăn ta ngay à? Ta không ngu ngốc vậy đâu!”

Ngư quái kháng cự xúc tu đó.

Thế nhưng xúc tu của quái đầu ma lại cám dỗ ngư quái như thể ngư quái hấp dẫn bộ tộc Ác Ma vậy.

Dù sao cũng bị ăn, ít nhất nó vẫn có thể ăn một lần thật đã trước!

“Mặc kệ!”

Sau khi đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, ngư quái rốt cuộc cắn lấy xúc tu.

Cùng lúc đó, La Chinh trên bờ biển cảm thấy xúc tu chợt chìm xuống bèn cười mỉm: “Hình như… mắc câu rồi!”

Dứt lời, hắn đột nhiên dùng sức kéo cả xúc tu khỏi biển dung nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận