Bách Luyện Thành Thần

Chương 2951: Hắc Thuyền tới

Mấy người Phượng Nữ đã về lại nơi mà người trong tộc mình đang đứngThấy biểu hiện của La Yên, trên gương mặt trái xoan đường nét rõ ràng của Phượng Nữ cũng hiện rõ vẻ bó tay cạn lời.

Rốt cuộc nàng ta đã giải đáp được nghi vấn trong lòng mình, đó là dựa vào đâu mà trên người La Chinh có nhiều bí giả thần thông hùng mạnh đến thế, dựa vào đâu mà La Chinh chỉ vừa bước vào Bỉ Ngạn đã thể hiện được năng lực khó tin nhường này, hơn nữa thằng nhãi đó thậm chí còn chẳng sợ bị lửa thần Kim Ô thiêu đốt.

Xuất thân của thằng nhãi đó tuyệt đối không đơn giản!

Thế nhưng mối nghi hoặc mới lại kéo tới.

Ngay cả muội muội hắn cũng có thể không kiêng nể gì trước mặt Phục Hy, vậy rốt cuộc phụ mẫu của hai huynh muội họ là ai?

Đại đa số các sinh linh ở đây đều có câu hỏi đó. Trên thế gian này căn bản không ai có thể khiến Phục Hy tỏ thái độ khúm núm như vậy. Rốt cuộc hai huynh muộn này có bối cảnh gì?

Các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái, Tuyệt Trận kiếm phái cùng Thí kiếm phái còn chấn động hơn nữa.

“Cao huynh, vị đệ tử này của Tâm Lưu kiếm phái các ngươi có lai lịch lớn thế cơ à?” Một đệ tử của Thí kiếm phái lên tiếng hỏi.

“Không phải hắn chính là người đã đoạt được giải nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội à? Không phải hắn không có bối cảnh gì sao?” Một đệ tử khác của Tuyệt Trận kiếm phái cũng thấp giọng nói.

Cao Khải Chính, Mạc Nhất Kiếm của Tâm Lưu kiếm phái biết phải trả lời thế nào đây?

Trong mắt Cao Khải Chính, hắn ta chỉ xem La Chinh như Mạc Nhất Kiếm, là một người có thiên phú rất mạnh của tầng lớp cây cỏ thấp kém bên dưới từ từ tiến vào Thiên Cung. Sao hắn ta biết được đằng sau La Chinh còn có bí ẩn ấy?

Sầu Tuẫn và Diệp Thương, hai đại thiên tài khác trong Thiên Cung cũng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.

Thiên phú của La Chinh từng khiến hai người họ nhụt chí, nhưng giờ đây cảm xúc lại bình ổn hơn được một chút. Hóa ra La Chinh ưu tú như vậy cũng là có nguyên nhân, bối cảnh của người ta không phải là thứ mình có thể so sánh.

“Ca ca, đợi sau khi Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra rồi, huynh phải ngoan ngoãn đi theo ta đấy” La Yên cười nói với La Chinh xong thì rời đi, đứng cùng với những người Lê Sơn khác ở một góc sân.

La Chinh gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười tươi.

Khi còn ở Thần vực, thực lực của La Yên đã có một bước tiến tăng vọt, nhưng trước mặt La Chinh, nàng vẫn là đối tượng cần được hắn bảo vệ.

Có điều, bây giờ La Yên nói năng tự tin như thế chứng tỏ nàng cảm thấy thực lực của nàng đã đủ để bảo vệ hắn rồi.

Xem ra La Yên ở tại Lê Sơn đã tiến bộ không ít…

“Xưa nay chưa bao giờ nghe ngươi nói mình có muội muội” Giọng nói nhẹ nhàng của Lăng Sương truyền tới.

Trong ánh mắt Phượng Ca cũng thấp thoáng ý cười, ý cười ấy không khác gì một đám lửa trên ngọn núi băng. Nàng cũng nhỏ giọng nói: “Xem ra địa vị của muội muội ngươi cao hơn ngươi nhiều…”

Diễm Phi từng nói cho Phượng Ca biết rằng La Chinh là người còn sót lại của tộc Cửu Lê.

Cửu Lê là một thế lực siêu cấp đã suy tàn nên đương nhiên không thể nào sánh được với Thiên Cung. Vì vậy trước mặt La Chinh, Phượng Ca luôn có một niềm kiêu ngạo về thân phận của mình, đây là lẽ thường trên đời.

Không chỉ Phượng Ca mà ngay cả Lăng Sương cũng thế.

Bây giờ xem ra các nàng đã nghĩ sai hoàn toàn rồi, e là La Chinh chẳng đơn giản chỉ là tàn quân còn sót của Cửu Lê.

Theo tình hình trước mắt, hai huynh muội này rất có thể là con cháu dòng chính của Xi Vưu, thậm chí là dòng dõi quan trọng nhất của Xi Vưu…

“Thật ra ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì” La Chinh gãi đầu, bất đắc dĩ cười nói. Trên thực tế, địa vị của La Yên trong Lê Sơn chắc phải cao hơn mình trong Thiên Cung nhiều!

Sau khi người của Lê Sơn đã đến đông đủ, mọi người vẫn cứ ngồi tại chỗ chờ đợi.

Đúng lúc này, lại có một vài phi thuyền khác bay vùn vụt đến. Trong đó có một số là của thế lực siêu cấp, một số thì của các tộc nhỏ khác. Trong các góc bao quanh khoảng đất trống rộng rãi càng lúc càng đông đúc hơn.

Theo thông lệ đã được thỏa thuận ngầm bao năm qua, các cường giả đỉnh cao của những thế lực siêu cấp này sẽ không tự mình dẫn đoàn đi. Chẳng hạn sơn chủ của bảy núi trong Thiên Cung không hề đến đây, mà các Chí cường giả trong tộc Hữu Hùng, tộc Ly Uyên cũng không có mặt.

Chỉ có điều, khi đông đảo các đại tộc trong thế giới mẹ đã tụ tập gần hết thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn màu đen.

Lúc chiếc thuyền lớn này xuất hiện, vẻ mặt của Thu Âm Hà, Phượng Nữ cùng những người dẫn đầu của nhóm thế lực siêu cấp đều thay đổi.

“Hắc Thuyền?”

“Sao họ lại tới đây!”

“Đã mấy ngàn năm rồi Hắc Thuyền không đào tạo người mới cơ mà?”

“Chẳng lẽ họ vừa tìm ra một yêu nghiệt có thiên phú khủng khiếp nào đó?”

Trong thế giới mẹ, Hắc Thuyền là một thế lực nổi tiếng xấu xa. Họ không kết minh với bất kỳ thế lực nào mà cũng không thỏa hiệp với bất kỳ thế lực nào. Đồng thời, họ còn cướp bóc khắp nơi, bất luận là thế lực lớn mạnh cỡ nào, dù là tồn tại hùng mạnh như tộc Ly Uyên, tộc Hữu Hùng cũng đã từng bị họ cướp phá. Có thể nói là Hắc Thuyền gây thù chuốc oán ở muôn nơi.

Mặc dù tất cả các thế lực trong thế giới mẹ đều căm hận họ, thế nhưng họ vẫn cứ phát triển sôi nổi tại thế giới mẹ.

Trong lịch sử, chỉ có một lần duy nhất Hắc Thuyền từng rời khỏi thế giới mẹ, đó là khi họ đắc tội với tộc Nhĩ Thử, tranh đoạt một món tín vật Bỉ Ngạn đến từ Thập Tam Trọng Thiên. Khi ấy, lần đầu tiên đám Nhĩ Thử bộc phát ra năng lượng kinh khủng, tung ra một món tiền khổng lồ để mời toàn bộ thế lực siêu cấp trong thế giới mẹ vây quét Hắc Thuyền.

Tuy nhiên, dù tất cả cường giả đỉnh cao trong thế giới mẹ đều cùng ra trận nhưng cũng chỉ vẻn vẹn đánh chết được một người. Hắc Thuyền trốn trong hỗn độn vài trăm năm, khi quay về liền phá hủy một chi nhánh cực kỳ quan trọng của Nhĩ Thử, đồng thời không ngừng quấy rối đội buôn của tộc Nhĩ Thử, gặp lần nào là giết lần đó.

Địa vị của Nhĩ Thử ở thế giới mẹ chỉ là thương nhân thôi, dù gì cũng không thể ngày ngày chém chém giết giết, huống chi Hắc Thuyền căn bản không có thế lực cố định trong thế giới mẹ, cứ mỗi lần bị ép là họ lập tức chạy thoát đi.

Nhĩ Thử bị ép đến đường cùng, chỉ đành phải giảng hòa với Hắc Thuyền, thậm chí còn dâng ra một món quà thật lớn mới khiến sự việc này lắng lại.

Hắc Thuyền cụ thể có bao nhiêu người, xưa nay điều này vẫn là một bí ẩn rất lớn. Nhưng có thể khẳng định rằng kẻ nào vào được Hắc Thuyền chính là Chí cường giả trong thế giới mẹ.

Thi thoảng Hắc Thuyền cũng sẽ đào tạo ra người mới, nhưng người được Hắc Thuyền chọn trúng hầu hết đều là yêu nghiệt biến thái.

Những năm qua, Hắc Thuyền chưa bao giờ tham gia vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, không ngờ năm nay họ lại tự mình đến đây.

Sau khi chiếc thuyền đen bay đến trên đầu mọi người, một cô gái mặc váy đen nhảy xuống, đáp vững vàng trên đất.

Cô gái này có làn da trắng bệch như tờ giấy, gương mặt đáng yêu như một đứa bé mới sinh, đôi mắt to tròn lại càng thu hút lòng người hơn. Nhưng chỉ cần là người nhạy cảm thì đều có thể cảm nhận được tử khí nồng nặc tỏa ra từ nàng ta.

Thần Đồ!

Phượng Nữ, Thu Âm Hà, và những người dẫn đầu của các đại tộc khác đều có vẻ kiêng dè.

Cường giả cấp bậc cỡ Thần Đồ có thực lực mạnh hơn mấy người Thu Âm Hà không ít, có thể sánh với nhóm sơn chủ của bảy núi hay Ngũ Hành Sứ của tộc Hữu Hùng. Theo lệ thường, cường giả cấp bậc này không thể tiến vào Ẩm Tuyết Châu.

Khi Thần Đồ vừa xuất hiện, Phục Hy vốn đã rời khỏi đó bỗng nhiên quay ngược về.

“Từ rất xa đã ngửi được cái mùi xác thối tỏa ra từ ngươi rồi. Ngươi đến Ẩm Tuyết Châu làm gì? Cút ra ngoài cho ta!” Phục Hy vừa quạt tay trước mũi vừa nói.

Vừa thấy Phục Hy, trên gương mặt tựa búp bê của Thần Đồ hiện lên nụ cười ngây thơ lãng mạn. Nàng ta khẽ nhấc tà váy dài đen tuyền của mình lên, thi lễ với Phục Hy và dùng chất giọng cực kỳ êm tai mà nói: “Mùi hương thơm nhất thế gian này chính là mùi vị của tử vong. Nhân Hoàng nói người ta như vậy đúng là quá đáng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận