Bách Luyện Thành Thần

Chương 3772: Che chắn

Cảnh tượng trong Ngọc Thanh Thiên vẫn yên ắng bình lặng như trước, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng hơi lạnhNgười đã chết hơn phân nửa thì thôi, đến sự trợ giúp lớn nhất của bọn họ là Hầu Linh Vương cũng chạy mất. Chuyện này là thế nào?

“Bây giờ phải làm sao? Nếu không có sự trợ giúp của Hầu Linh Vương, chúng ta không thể nào chống lại Xà Linh Môn” Cộng Công nói.

“Trước hết cứ rời khỏi Ngọc Thanh Thiên đã” Chúc Dung hỏi.

Trong lòng bọn họ đã có ý định rút quân.

Cái này không thể trách bọn họ, dù sao sự hỗ trợ của Hầu Linh Môn gần như là điều kiện tiên quyết của hành động lần này. Điều kiện tiên quyết đã mất, đương nhiên những chuyện sau đó cũng bị hủy bỏ, rút lui trước rồi tính toán lại mới là thượng sách.

Thái Thượng Lão Quân nói: “Lối ra của con đường này ở đầu bên kia của Ngọc Thanh Thiên, bây giờ Xà Linh Môn đã theo dõi chúng ta, ta không cảm thấy nó sẽ thả chúng ta rời đi”

“Vậy chỉ có thể đi xuống” Phục Hy bản tôn nhìn phía trước và nói.

“Không rõ rốt cuộc Hầu Linh Vương thấy gì, vì sao lại vội vàng chạy đi như vậy, nhưng hình thể của Hầu Linh Vương khổng lồ, chúng ta có thể lần theo dấu vết nó để lại” Nữ Oa đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu tìm kiếm biện pháp giải quyết.

“Hầu Linh Vương kia đúng là uổng có bản lĩnh, vẫn cứ lỗ mãng như vậy, cứ thế thì chẳng mấy chốc đã chết trong tay Xà Linh Vương” Đông Hoàng thở dài bất đắc dĩ.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát là được” La Chinh nói.

“Phập…”

Dực Vương nhẹ nhàng vỗ cánh, tức khắc nằm xuống ngay bên cạnh La Chinh.

La Chinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đông Hoàng, Nữ Oa và những người khác đều nhảy lên lưng Dực Vương, Dực Vương vỗ cánh một cái, sau đó hóa thành một tia sáng xanh biếc lao vút đi.

Trong phạm vi mấy trăm dặm về phía trước đều là những dãy núi thấp bé, trong đó cũng có một vài sinh linh Bỉ Ngạn bản địa, nhưng chúng vô cùng hiền hòa, mặc dù nhìn thấy đoàn người La Chinh cũng không hề có ý định tấn công. Nếu đưa những Bỉ Ngạn cảnh đó tới đây, có lẽ sẽ chẳng ai tin nơi này là Ngọc Thanh Thiên.

“Có dấu chân!”

“Là dấu chân của Hầu Linh Vương!”

“Đi theo dấu chân!”

Trên mặt đất rải rác những dấu chân to lớn, có lẽ cũng chỉ có Hầu Linh Vương mới có thể dẫm ra, Dực Vương bèn bay theo những dấu chân to lớn dễ phát hiện đó.

Tốc độ của Dực Vương vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã bay được hơn năm trăm dặm.

Những dấu chân nối tiếp nhau, nhưng bóng dáng Hầu Linh Vương vẫn chưa thấy đâu.

Bay được khoảng tám trăm dặm, cảnh sắc bắt đầu thay đổi. Cảnh vật màu xanh biếc dần dần trở nên thưa thớt, mà thay vào đó là màu xám trắng, trên mặt đất thường xuyên xuất hiện những tảng đá màu xám.

Dấu chân vẫn xuất hiện, vẫn vô cùng rõ ràng.

“Dấu chân vẫn còn, hẳn là chúng ta không tìm sai phương hướng” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi với giọng hoang mang.

“Tốc độ của Hầu Linh Vương nhanh như vậy?” Đôi mày thanh tú của Nữ Oa nhíu chặt lại, nàng đã cảm nhận được gì đó bất ổn.

Thái Thượng Lão Quân nói: “Dẫn Đạo Không Gian Thạch có thể tạo ra rất nhiều ảo giác, tảng đá đó có thể lừa Hầu Linh Vương bỏ đi, có lẽ cũng có thể tạo ra những dấu chân này để lừa các ngươi…”

“Đi xuống nhìn xem” La Chinh nói.

Dực Vương hiểu ý La Chinh, bay về phía trước một đoạn rồi dừng lại ngay bên cạnh một dấu chân khổng lồ.

La Chinh đi thẳng tới bên rìa dấu chân, so với thân thể La Chinh, dấu chân này rộng lớn như một hồ nước.

Hắn thò tay vào dưới hố rồi nhắm mắt lại, bắt đầu phân tích cấu tạo năng lượng nơi này. Phân tích một lúc, hắn lại không cảm nhận được khí tức của Quỷ Quyệt, ngược lại là một chút sức mạnh không gian còn sót lại.

Hắn mở mắt, nghiêm mặt nói: “Có lẽ những dấu chân này là do thần thông không gian tạo nên, không phải dấu chân của Hầu Linh Vương.

“Cố ý dẫn chúng ta đi sai đường?” Nữ Oa cắn môi nói.

“Cái này… vẫn là Xà Linh Vương động tay động chân?” Phục Hy nhìn xung quanh.

Sắc mặt mọi người càng thêm căng thẳng.

Từ khi đặt chân vào Ngọc Thanh Thiên bọn họ đã bị giám sát, hơn nữa còn có đủ mọi thủ đoạn áp dụng lên người bọn họ, đây là chuyện vô cùng tồi tệ.

“La Chinh lên đây trước, ta đưa mọi người rời đi” Dực Vương nói.

La Chinh nhảy lên lưng Dực Vương, Dực Vương lao xuống một chút, vẽ thành một đường vòng cung lao vút về một hướng khác.

Hiện tại La Chinh đã nhìn thấu lai lịch của những dấu chân đó, đương nhiên Dực Vương sẽ đi theo hướng ngược lại để tránh.

Nhưng vừa đi được hơn mười dặm, sắc mặt mọi người đột nhiên sa sầm, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một dấu chân cực lớn.

“Cố ý à?” Nữ Oa nghiến răng nói.

“Giống như đang trêu chúng ta vậy…” Chúc Dung tính tình nóng nảy, xoay mòng mòng một hồi như vậy, hai mắt y đã muốn phun lửa đến nơi.

Dực Vương vỗ nhẹ đôi cánh, lại thay đổi phương hướng một lần nữa, nhưng lần này chưa đi được mười dặm, dấu chân to lớn lại tiếp tục xuất hiện.

“Mặc kệ mấy cái dấu chân đó, Thái Thượng Lão Quân tiền bối, ngài chỉ dẫn phương hướng, chúng ta xuất phát đi tới trung tâm Ngọc Thanh Thiên” La Chinh đột nhiên nói.

Dấu chân vốn không thể làm vật tham chiếu, bọn họ cứ chấp nhất tránh né dấu chân, ngược lại sẽ dễ dàng đi sai phương hướng.

“Không tìm Hầu Linh Vương nữa à?” Dực Vương hỏi.

“Không có điều kiện đi tìm, chỉ có thể như vậy” La Chinh đáp.

Sau đó Dực Vương không thay đổi phương hướng nữa, chỉ bay thẳng về một phía, mặc cho những dấu chân kia cứ chốc chốc lại xuất hiện, nó vẫn không hề dao động.

Trong thành Thiên Phương, trên đỉnh đầu Xà Linh Vương hiện lên hai viên đá. Một viên là bảo thạch hình thoi màu hổ phách, đó chính là Hữu Hạn Toàn Tri Thạch. Một viên còn lại là bảo thạch tam giác màu xanh nhạt, đó là món Thánh Tá Chi Vật khác – Dẫn Đạo Không Gian Thạch.

Thông qua Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, Xà Linh Vương có thể thu hết mọi thứ tại Ngọc Thanh Thiên vào đáy mắt, từ nhỏ như một hạt cát văng lên đến lớn như Hầu Linh Vương đang chạy băng băng, nó có thể nhìn thấy bất cứ chi tiết nào.

Còn Dẫn Đạo Không Thạch thì có thể biến đổi không gian trong một khu vực. Nó có thể khiến một khoảng không gian lún xuống, hình thành một dấu chân cực lớn.

Đối với Xà Linh Vương thì việc này giống như trò mèo vờn chuột vậy.

Phệ Không Thuật lúc trước cũng là do Xà Linh Vương phóng ra. Nó không cần có quá nhiều chuột, những con chuột không đủ thực lực đương nhiên sẽ bị đào thải.

“Ù ù ù…”

Dẫn Đạo Không Gian Thạch lóe lên, trước mặt đoàn người La Chinh xuất hiện một dấu chân, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục đi theo phương hướng cũ.

“Không bị dấu chân ảnh hưởng chẳng có gì thú vị, vậy giết thêm vài người”

Ánh sáng xanh lam trên Dẫn Đạo Không Gian Thạch lóe lên một cách kịch liệt, một loạt chùy không gian màu lam to lớn xuất hiện giữa không trung, lao thẳng xuống chỗ Dực Vương.

Theo ý định của Xà Linh Vương, đoàn người này sẽ bị nó giày vò chết dần chết mòn, cuối cùng chỉ có một người còn sống.

“Vù vù…”

Uy lực của chùy không gian rất lớn, Bất Hủ cảnh bình thường không thể chống lại.

Dực Vương cảm nhận được uy lực của chùy không gian đang lao thẳng về phía mình, đôi cánh chợt vung lên, bay về phía trước với tốc độ ngoài sức tưởng tượng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của chùy không gian.

Chùy không gian lao thẳng xuống, đâm nát tất cả mọi thứ trong phạm vi của nó.

Chờ khi chùy không gian giáng xuống hết, Xà Linh Vương mới thông qua Hữu Hạn Toàn Tri Thạch kiểm tra một lượt, nhưng nó lập tức ngẩn ra, đoàn người La Chinh đã biến mất khỏi Hữu Hạn Toàn Tri Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận