Bách Luyện Thành Thần

Chương 3800: Lồng giam tâm linh

Các Điểu Chủ, Hầu Chủ, Nhân Linh đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chăm chú lên kẻ trông giống loài người trên bầu trờiLời nói này kết hợp với lực áp bách hùng hậu của gã thật sự khiến chúng vô cùng chấn động.

Đan tộc, Dưỡng tộc là gì? Có thể mạnh hơn Tứ Linh Môn gấp trăm lần?

Thánh Minh lại là gì nữa? Mạnh hơn chúng những vạn lần ư?

Mà phía trên Thánh Minh còn có tồn tại còn mạnh hơn nữa?

Mấy Giới mà kẻ trông giống loài người kia vừa nói đến lại là nơi nào?

Người có vẻ mặt khác lạ nhất trong cả nhóm chính là Thương Giác. Ông nhìn kẻ trông giống loài người kia, dùng giọng nói khô khốc hỏi: “Tinh Mạn Giới… Tinh Mạn Giới trong lời ngươi chính là Thâm Không à?”

Đối với thế giới bên trên Chủ Giới, Tứ Linh Môn vẫn luôn gọi nó là Thâm Không. Nhưng Thương Giác từng nghe Khổ Thụ nói rằng hình như Thâm Không có một cái tên đặc biệt là Tinh Mạn Giới, chỉ là rất ít người biết được tên này.

“Ngươi nói xem?” Kẻ trông giống loài người hờ hững hỏi ngược lại.

“Vậy Bất Tư Cực Hạn Giới, Thần Vô Lượng Giới… từng là thế giới tầng cấp cao hơn Thâm Không ư?” Thương Giác hỏi tiếp.

“Những thế giới ấy đã bị ta hàng cách từ lâu” Kẻ trông giống loài người ngạo nghễ nói.

La Chinh lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ trông giống loài người, hỏi: “Tại sao ngươi muốn làm vậy? Hàng cách có ý nghĩa gì với ngươi?”

Đối với câu hỏi này, kẻ trông giống loài người chỉ cười gằn, nói: “Ngươi không cần biết, việc duy nhất ngươi phải làm chính là hai tay dâng thanh kiếm này lên. Đợi sau khi ta hàng cách hoàn toàn mọi thế đến thế giới ngăn thứ ba rồi, ta có thể để ngươi sống sót, thậm chí có thể để Nhân tộc là chúa tể của Hạ Cực Giới”

Hạ Cực Giới chính là tầng cấp của thế giới hỗn độn…

Nghe kẻ trông giống loài người nói vậy, hai mắt La Chinh hơi sáng lên, có vẻ như hơi động tâm.

“Ngươi có bằng lòng không?” Kẻ trông giống loài người thừa cơ hỏi.

Đó là một đề nghị không tệ.

Dù sao mục tiêu ban đầu của La Chinh chính là phục hưng toàn bộ Nhân tộc.

Nào ngờ La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Nâng đỡ Nhân tộc bọn ta lên làm chúa tể của Hạ Cực Giới, sau đó ngươi lại tiếp tục hàng cách đến thế giới ngăn thứ hai, rồi vận mệnh của ta sẽ giống như Xà Linh Vương lúc này, trở thành con rối của ngươi à?”

“Nếu ngươi từ chối thì chỉ có một kết cục duy nhất là chết” Kẻ trông giống loài người uy hiếp mà không hề do dự.

Nghe được lời uy hiếp này, trái tim của các Điểu Chủ, Nhân Linh và cả mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa đều siết chặt lại. Thậm chí đám Hầu Chủ luôn dũng mãnh thiện chiến cũng im lặng không nói gì, vẻ mặt thận trọng.

Kẻ trông giống loài người quá mạnh, căn bản là không có cách nào thắng được…

Có vẻ việc La Chinh chấp nhận đề nghị của nó chính là lựa chọn duy nhất.

Ai ngờ La Chinh thong dong bình tĩnh đáp: “Chỉ bằng ngươi à? Có đủ thực lực khiến ta diệt vong sao?”

Lời của La Chinh khiến mọi người đều kinh khiếp. Mặc dù bây giờ hắn vô cùng lợi hại, từng chém giết Xà Linh Vương hai lần, thế nhưng kẻ trông giống loài người đen sì trước mắt đây tuyệt đối không đơn giản như Xà Linh Vương.

Dũng khí của La Chinh đến từ đâu vậy?

“Nếu ngươi có thực lực đó thì ngươi sẽ để cho thanh kiếm này yên ổn nằm trong địa đàn từng ấy năm à? Thậm chí còn cần phải trốn sau Xà Linh Vương điều khiển mọi thứ? Sức mạnh của ngươi ắt hẳn đã không đủ để tiếp tục hàng cách, cho nên Tinh Mạn Giới – cũng chính là Thâm Không – không thể hàng cách hoàn toàn. Đến nay, hài cốt của Thâm Không vẫn đang lơ lửng trên Chủ Giới, mà muốn hàng cách Chủ Giới thì ngươi càng là có lòng không đủ lực, chỉ đành để Tứ Linh Môn điều động các Thế Giới Kiến Tạo Giả để hàng cách từng chút một, cho nên mới có thế giới thứ cấp lần lượt được sinh ra và cả thế giới hỗn độn của bọn ta… Ngươi vẫn chưa đủ sức hành động với Hạ Cực Giới, một khi đưa ngươi kiếm là ngươi sẽ tiếp tục hàng cách, ngay cả Hạ Cực Giới cũng không thể giữ được… Thế thì ngươi đang nghĩ rằng ta ngốc hay là do ngươi quá ngây thơ vậy?”

La Chinh nhẹ nhàng nhấc trọng kiếm Bất Quy Tắc lên, năng lượng trong khe hở trên thân kiếm không ngừng chuyển động.

Trên mặt hắn toát lên vẻ kiên nghị xưa nay chưa từng có.

Dù Khởi Nguyên Thần Huyết đã quên đi rất nhiều ký ức quan trọng, nhưng sau khi sắp xếp lại thì rất nhiều thứ đang được dần hé lộ. Kẻ trông giống loài người trước mắt đây chính là nguồn gốc của mọi phiền phức.

Về mặt lý thuyết, nếu Hàng Cách Giả không hàng cách nhiều lần thì sẽ không tồn tại Tứ Linh Môn, không có hỗn độn thế giới, cũng sẽ không xuất hiện loài người và càng không có La Chinh, nhưng điều này không có nghĩa đối phương thuộc phe chính nghĩa.

“Ngươi…” Trong giọng nói của kẻ trông giống loài người pha lẫn sự tức giận, tia sáng thay phiên nhau lấp lóe trong sáu đôi mắt của gã: “Muốn chết!”

Thân thể màu đen hơi rung nhẹ, một tia vật chất màu đen như vết mực rơi trên tờ giấy trắng, năng lượng kinh khủng tản ra từ trong cơ thể gã. Ngay sau đó, gã đột nhiên vung bàn tay đen lên và đánh về phía đầu La Chinh.

Không ai thấy bàn tay đen đập trúng La Chinh nhưng La Chinh lại kêu lên một tiếng đau đớn. Sau cú va chạm mạnh ấy, hắn như một ngôi sao băng rơi thẳng xuống mặt đất.

“Ầm!”

Cùng lúc khi La Chinh đâm vào mặt đất, kẻ trông giống loài người mở hai bàn tay ra.

“Soạt…”

Một đám mây đen mà chỉ có gã và La Chinh thấy được lập tức bao trùm xuống.

Đây là không gian tự do thuộc Xác Suất Cực Thái.

Xác Suất Cực Thái cùng Tân Hỏa Cực Thái mà trọng kiếm Bất Quy Tắc ban cho La Chinh còn chưa rút đi thì đã bị đám mây đen này bao phủ. La Chinh vội vàng hóa ra hơn nghìn “La Chinh” trong mây đen, đồng thời hơn nghìn La Chinh này cùng nhảy lên một cái. Trọng kiếm Bất Quy Tắc trong tay xoay quanh, vung ra từng ngọn lửa màu xanh biếc như vòi rồng.

“Ào ào ào…”

Vòi rồng Tân Hỏa xoắn ốc lên cao như một con quái vật to lớn, không ngừng nuốt mây đen từ trên xuống dưới.

Chỉ lát sau, đám mây đen này đã bị nuốt hết sạch, đồng thời La Chinh quơ trọng kiếm Bất Quy Tắc đâm về phía kẻ trông giống loài người.

“Xoẹt xẹt!”

Trọng kiếm Bất Quy Tắc trực tiếp xuyên thủng gã, ngọn lửa màu xanh biếc cũng nhanh chóng lan ra trên người gã và bốc cháy điên cuồng.

“Phừng phừng phừng…”

Kẻ trông giống loài người ra sức giãy giụa trong lửa, nhưng dù gã giãy thế nào cũng không thể dập tắt ngọn lửa trên người. Chỉ lát sau, gã đã bị Tân Hỏa đốt sạch.

“Chết, chết rồi?”

Lông mày La Chinh dựng ngược.

Mặc dù La Chinh không nghĩ rằng kẻ trông giống loài người kia mạnh như những gì gã khoác lác nhưng ít nhất sẽ không nhỏ yếu đến vậy, bản năng khiến hắn phát hiện ra điểm không đúng.

Trong lòng La Chinh bỗng sinh ra chút buồn bực.

Ngay lúc La Chinh đang do dự nhìn quanh thì sau lưng bỗng truyền đến cảm giác áp bách.

La Chinh không hề dây dưa kéo dài, trọng kiếm Bất Quy Tắc đột nhiên rung động và chém trúng kẻ trông giống loài người lần nữa.

“Phừng phừng…”

Ngọn lửa màu xanh biếc đốt cháy hừng hực, kẻ trông giống loài người lại bị đốt thành tro bụi lần nữa.

“Đây là phân thân được tạo ra? Bản tôn trốn ở đâu…”

Lông mày La Chinh nhíu lại thật chặt, sau khi chém giết kẻ trông giống loài người thứ hai, cảm xúc bực bội trong lòng hắn càng lớn hơn. Tình hình có vẻ quái dị không nói nên lời.

Trong lúc suy tư, từng kẻ trông giống loài người không ngừng xuất hiện trước mặt La Chinh và bao vây về phía hắn hệt như đội quân cảm tử.

Thực lực của những kẻ trông giống loài người này không mạnh, không thể chịu nổi uy lực của Tân Hỏa, nhưng các phân thân không ngừng xuất hiện khiến trận chiến này kéo dài mãi không dứt.

Một, hai, mười, một trăm…

La Chinh chém ra từng nhát kiếm, chém chết những phân thân này.

Cứ mỗi lần giết chết một kẻ trông giống loài người, nỗi buồn bực trong lòng La Chinh lại tăng thêm. Vẻ mặt hắn ngày càng hung ác, cảm xúc cũng càng lúc càng cố chấp, giống như nếu không giết hết đám phân thân này thì thề không bỏ qua.

Trong trạng thái ấy, hắn thậm chí còn không để ý thấy khung cảnh xung quanh đang mờ dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận