Bách Luyện Thành Thần

Chương 3117: Tập kích

La Chinh và Phượng Ca quen nhau là vì kết thù tại Thất Sơn Tiểu Hội, chờ khi La Chinh luyện hóa Phong Thạch trở về, Huân, Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng đã bị Phượng Ca “mời” điLúc ấy La Chinh biết được thì giận tím mặt, một mình đi tới Thái Đích Cung đòi người, đánh với Phượng Ca một trận.

Có điều, Huân và Hàm Lưu Tô lại tình nguyện ở lại Thái Đích Cung, La Chinh cũng không ép các nàng trở về, nhưng bây giờ Phượng Ca còn mời cả Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm đi, vậy là có ý gì?

“Vì sao không nói cho ta trước?” La Chinh nhíu mày hỏi.

Phượng Ca áy náy đáp: “Ta chỉ cảm thấy các nàng ở lại Lưu Tâm Kiếm Phái thì hơi buồn tẻ, nên đổi sang một hoàn cảnh khác, hai ngày trước ngươi vẫn luôn bế quan, ta không có cơ hội nói với ngươi…”

Dù sao Thái Đích Cung cũng không phải chỗ nào nguy hiểm, ở một mức độ nào đó thậm chí còn an toàn hơn cả Lưu Tâm Kiếm Phái, nhưng vì sao Phượng Ca lại muốn lấy lòng Ninh Vũ Điệp?

La Chinh nghĩ mãi không hiểu.

Thấy Phượng Ca vội vàng thanh minh, La Chinh cũng không muốn hỏi cặn kẽ, chỉ nói: “Thôi không sao, mau luyện hóa Phạt Thể Cương Ngọc là được”

“Ừ”

Ánh mắt Phượng Ca mang theo ý cười, sau đó vận sức bóp nát Phạt Thể Cương Ngọc rồi nhét vào trong cơ thể.

Giống như La Chinh, Phượng Ca luyện hóa Phạt Thể Cương Ngọc cũng không thành vấn đề.

So với tăng cường dương hồn, tăng cường thân thể còn có ý nghĩa lớn hơn.

Nhưng La Chinh và Phượng Ca vẫn có khác biệt tương đối lớn. Sau khi La Chinh tăng cường thân thể, hắn có thể sử dụng ở ngoài Bỉ Ngạn, nhưng thân thể của Phượng Ca không thể mang ra được, xét từ góc độ này thì có hơi lãng phí.

Nhưng sau khi chiếm được thành Vạn Linh, La Chinh cũng thu hoạch được rất nhiều tài nguyên, cho dù đã chia cho các đệ tử trong vùng đất Kiếm Đỗng một phần thì số lượng La Chinh giữ lại cho mình cũng rất dồi dào.

Ngay khi La Chinh đang định tiếp tục luyện hóa Phạt Thể Cương Ngọc thì một bóng dáng màu vàng đã tiến vào, là thủ lĩnh Xích Điện của tộc Dẫn Dứu.

“Chít! Thành Thiên Thủy có động tĩnh lớn” Xích Điện bẩm báo.

Hai người vốn đang ngồi song song, nghe Xích Điện nói xong, ánh mắt chợt lóe lên.

Mấy ngày nay tộc Dẫn Dứu vẫn luôn chú ý sát sao động tĩnh thành Thiên Thủy, hễ có gió thổi cỏ lay gì là sẽ trở về thành Vạn Linh bẩm báo cho La Chinh.

“Động tĩnh gì?” La Chinh hỏi.

“Tinh nhuệ tộc Tinh Chuẩn đã được điều động toàn bộ, đi thẳng tới thành Vạn Linh!” Trong đôi mắt nhỏ của Xích Điện hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Tộc Tinh Chuẩn có thể độc chiếm thành Thiên Thủy, thực lực mạnh hơn tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân rất nhiều. Mấy năm nay không phải tộc Tinh Chuẩn chưa từng lăm le thành Vạn Linh, nhưng tấn công thành Vạn Linh sẽ dẫn tới rất nhiều tai họa, cho nên hai hòa thành lớn này vẫn luôn chung sống hòa bình.

Không ngờ bởi vì hai Nhân tộc trước mắt mà tộc Tinh Chuẩn lựa chọn ra tay, thế lực liên lụy sau lưng là ai, Xích Điện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đối với tộc Dẫn Dứu, đây là nguy cơ, cũng là một cơ hội ngàn năm khó gặp.

Nếu La Chinh giết sạch toàn bộ quân tinh nhuệ của tộc Tinh Chuẩn, tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân sẽ có thể phản công thuận lợi, chiếm lấy thành Thiên Thủy!

Cho nên thấy tinh nhuệ tộc Tinh Chuẩn đều đã ra quân, trong lòng Xích Điện khá là kích động.

La Chinh giao Phạt Thể Cương Ngọc cho Phượng Ca cất vào nhẫn tu di, ngẩng đầu nhìn không trung hỏi: “Khoảng bao lâu nữa thì tới?”

“Với tộc độ của tộc Tinh Chuẩn, khoảng hơn một canh giờ” Xích Điện nói tiếp: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể đón địch bất cứ lúc nào!”

Biết rõ thực lực của La Chinh và Phượng Ca, tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân đều sẵn sàng đặt cược, đương nhiên định dốc hết toàn lực.

“Tốt lắm, bảo tất cả đệ tử Thiên Cung rời khỏi Bỉ Ngạn, các ngươi theo ta đi tới cổng thành” La Chinh đứng dậy đi ra bên ngoài phủ Thành Vệ, Phượng Ca theo sát đằng sau.

Đứng ở cổng thành nhìn ra xa, có thể thấy đồng bằng trống trải ở phía xa.

Ánh sáng màu tím lượn lờ phất phới trên bầu trời, không có lúc nào là không tỏa ra áp lực. Áp lực này chiếu xuống dương hồn, mang tới cảm giác rét lạnh, mà khi chiếu rọi trên thân thể La Chinh thì lại như than củi nóng cháy, thỉnh thoảng lại gây ra cảm giác bỏng rát nhè nhẹ.

Tộc Lâu Cô cầm “cung Bích Lân” đứng sừng sững trên tường thành. Đám dế trũi này cũng là dân bản địa trong thành Vạn Linh, tộc này luôn nghe theo điều khiển của phủ Thành Vệ, sau khi phủ Thành Vệ thay da đổi thịt, chúng cũng thành tư binh của La Chinh.

Ngoài đám lính bắn cung của tộc Lâu Cô, những gã khổng lồ của tộc Cự Nhân tay cầm gậy cũng trèo trên tường thành, mỗi một gã khổng lồ đều tỏa ra khí thế nặng nề, một gậy nện xuống như có thể đánh sập tường thành.

Còn tộc nhân tộc Dẫn Dứu thì ẩn nấp hai bên tường thành, tộc Nhĩ Thử cũng tương tự tộc Dẫn Dứu, vì hình thế bé nhỏ, không thích hợp tác chiến chính diện, nhưng lại ẩn nấp ở một nơi kín đáo chờ một kích trí mạng làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Sau nửa canh giờ…

Xa xa xuất hiện một đốm sáng nho nhỏ, như có một ngôi sao bỗng tỏa sáng, sau đó, càng nhiều ngôi sao xuất hiện.

“Sao đẹp quá!” Phượng Ca nhìn chằm chằm, nói.

“Đương nhiên rồi” Xích Điện đứng bên cạnh sửa lời: “Đó đều là Tinh Chuẩn, chúng tới rồi!”

Chim ưng là một loài chim cực kỳ hung ác, trên ngực mỗi một con chim ưng đều khảm một viên bảo thạch lấp lánh như ngôi sao, đó là lý do vì sao chúng được gọi là Tinh Chuẩn.

Đám chim ưng không ngừng tới gần, rốt cuộc La Chinh và Phượng Ca cũng thấy rõ hai bên ánh sáng này có một đôi cánh đang vỗ.

“Lát nữa ngươi ở lại chỗ này, đừng rời khỏi tường thành” La Chinh đột nhiên nói với Phượng Ca.

Phượng Ca không biết bay, cho dù thân thể Thuần Khiết Giả rất mạnh, nhưng đối mặt với tộc Tinh Chuẩn vẫn rất mạo hiểm.

“Ừ” Phượng Ca đáp, nhưng mày trộm nhíu lại. Đối mặt với đám chim ưng biết bay ngoài kia, nàng như thể không có đất dụng võ, đây không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.

“Ba nghìn trượng!”

“Hai nghìn trượng!”

“Một nghìn trượng!”

Xích Điện vừa dùng mắt ước lượng khoảng cách vừa nói với những dế trũi bắn cung.

“Tám trăm trượng! Bắn tên!”

Lúc đám chim ưng kia cách tường thành tám trăm trượng thì đã tiến vào tầm bắn của các dế trũi bắn cung.

“Soạt soạt soạt soạt soạt soạt…”

Dây cung của cung Bích Lân không ngừng buông lỏng, từng mũi tên nhỏ như những giọt mưa màu xanh biếc đổ ập xuống đám chim ưng ngoài kia.

Tám trăm trượng trên bầu trời…

Con chim ưng xông lên đầu sải rộng đôi cánh hơn hai mươi trượng, có thể gọi là quái vật khổng lồ, nó là thủ lĩnh Từ Hàng của tộc Tinh Chuẩn.

Mắt của chim ưng cực kỳ tinh tường, chúng có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng trên tường thành.

“Kỳ lạ, hai mục tiêu kia chẳng những không trốn mà còn đứng trên tường thành?” Đôi mắt ưng của Từ Hàng hiện lên ánh nhìn khó hiểu.

Dù là sự thất bại của Quỷ Hạt hay sự thất bại của tộc Ám Hùng, Từ Hàng đều không thèm để tâm.

Tộc Tinh Chuẩn ngự trị tất cả các tộc trong Thiên Quang Vực Thập Tứ Trọng Thiên, chúng mới là bá chủ ở trọng thiên này!

Lúc nhận được thỉnh cầu của tộc Kim Ô, Từ Hàng đã lập tức đồng ý mà không chút do dự, nhân cơ hội này thu thành Vạn Linh về tộc Tinh Chuẩn cũng không tệ.

Thấy mưa tên màu xanh biếc lao vút qua khoảng cách tám trăm trượng, nhắm thẳng tới tộc Tinh Chuẩn, Từ Hàng lập tức giang rộng đôi cánh to lớn.

“Vù vù vù…”

Cơn gió vô hình hóa thành ngàn vạn dòng khí hỗn loạn, mưa tên bắn tới lập tức mất đi độ chính xác, đồng loạt rơi thẳng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận