Bách Luyện Thành Thần

Chương 3841: Hang động bắt chuột

“Có chuyện gì vậy…” Có nhà mà không về được khiến La Niệm vô cùng bực bộiKhương Tử Nha đi vào trong hang động và tra xét xung quanh, đồng thời cầm một mẩu đá vụn ở rìa khe hở lên. Ông chui ra khỏi hang động rồi đưa những mẩu đá vừa rồi cho La Niệm xem, nói: “Dùng thần thức tra xét thử, xem tảng đá kia có điểm đặc biệt nào không…”

La Niệm rót thần thức vào trong đá vụn dò xét một lúc rồi lắc đầu, sau đó đưa thần thức vào trong hang lớn kia. Trong phạm vi cảm giác của thần thức vẫn toàn là đá tảng, khe nứt, cây cối và một vài côn trùng trốn dưới mặt đất.

“Ta không tin thế giới Hỗn Độn lớn đến thế mà lại chạy đi chỗ khác được!”

Hai chân La Niệm khẽ nhún, sau đó cơ thể cậu nhảy bật lên giữa không trung.

“Vụt…”

Thần trí cậu như một tầng mây vô hình lan rộng ra, xuyên vào rừng núi, đá tảng, dòng nước…

Phạm vi một dặm, mười dặm, trăm dặm…

Toàn bộ vật chất mà thần thức tiếp xúc đến dù lớn hay nhỏ đều bị cậu rà được.

Không lâu sau, La Niệm mở hai mắt ra và chầm chậm hạ xuống, cậu nói với vẻ ưu sầu: “Ta đã tìm ra bảy thế giới thứ cấp trong phạm vi trăm dặm quanh đây, một trong số đó chính là thế giới Sương Độc mà chúng ta từng đi qua”

“Vậy hãy loại trừ từng cái một” Khương Tử Nha nói.

Hai người bèn băng qua núi rừng, vì nơi này nằm ở sát ngoài rìa của Chủ Giới nên năm xưa bảy thế giới thứ cấp ấy đều là phần mở rộng thêm, vị trí nằm khá rải rác.

Thế giới đầu tiên mà họ bước vào chỉ có một màu đen kịt, họ ngao du trong đó non nửa vòng rồi lui ra.

Trong thế giới thứ hai là màn sương mù dày đặc không nhìn thấy điểm cuối…

Thế giới thứ ba…

Vài canh giờ trôi qua, họ đã đi qua và loại trừ được sáu thế giới thứ cấp, giờ chỉ còn lại thế giới cuối cùng.

Sau khi băng qua một dãy núi hẹp và dài, La Niệm cùng Khương Tử Nha lại tiến vào một hang động.

Ngay khoảnh khắc vừa bước vào trong hang, một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt. Trong thế giới thứ cấp cuối cùng này chỉ toàn là băng tuyết.

“Đây cũng không phải là thế giới hỗn độn, đi ra thôi” La Niệm nói.

Nhưng ngay lúc Khương Tử Nha và La Niệm lùi ra thì ở cửa hang bỗng vang lên tiếng “tanh tách tanh tách”, nghe như lúc nước bị nhanh chóng đông thành đá. Hai người lập tức thấy con đường mà họ vào ban nãy đã bị một lớp băng thật dày lấp kín lại, hơn nữa trong lớp băng ấy còn loáng thoáng có bóng dáng chuyển động.

“Bẫy à?”

Khương Tử Nha hơi bất ngờ, roi Đả Thần đã nắm trong tay.

“Bốp bốp bốp bốp…”

Vô số bóng roi màu vàng quật về phía lớp băng, vụn băng sáng lóng lánh văng đi tứ phía.

Khương Tử Nha vẫn luôn rất tự tin đối với thực lực của mình. Dù sao ông cũng là tồn tại đứng hàng đầu trong ngăn thế giới thứ ba, chỉ một lớp băng thôi thì sao mà giam cầm ông được.

Nhưng tốc độ đóng băng của những lớp băng này vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Khương Tử Nha, bị roi Đả Thần quất trúng mà lớp băng càng lúc càng dày.

Bên ngoài lớp băng, hai kẻ có thân hình to lớn đang đứng sừng sững trước cửa hang. Đây là hai người khổng lồ, họ cũng là tộc nhân tộc Bàng Hạo giống với Ba Phàm, song lại khác với Ba Phàm ở chỗ sau lưng họ có từng tinh thể hình thoi màu tím cắm lên. Những tinh thể hình thoi này bắt đầu từ sau gáy, thuận theo xương sống kéo dài đến tận eo.

Bên hông của hai người khổng lồ đều treo một cái túi rất lớn, họ đang lôi từng tấm Băng Tuyết phù màu xanh đậm ra từ đó và đập lên lớp băng. Cứ mỗi một tấm Băng Tuyết phù được đánh ra là sẽ tạo ra một gợn sóng mà mắt trần có thể thấy được, sau đó lớp băng nhanh chóng dày hơn.

“Hai con chuột chui vào trong động bắt chuột mà còn muốn giãy giụa thoát ra. Ha ha, bị chủ nhân đoán trúng rồi” Một người khổng lồ trong đó vừa dán phù vừa cười nói.

“Thực lực của họ không tệ đâu, lợi hại hơn nữa là họ có thể hoạt động tự do trong ngăn thế giới thứ tư… Cũng may mà chủ nhân có được nô bộc trung thành như chúng ta, chúng ta sẽ không thua dưới tay chúng!”

Người khổng lồ còn lại cũng đang dán phù hăng say đến quên cả trời đất.

Đương nhiên Khương Tử Nha trong thế giới thứ cấp không thể biết được tình hình bên ngoài, roi Đả Thần trong tay ông bắt đầu mọc ra từng cái gai vàng.

“Kinh Cức Chi Tiên!”

“Tạch tạch tạch…”

Lúc này, Khương Tử Nha xem như đã phát ra toàn bộ sức lực.

Lúc trước nhờ có La Niệm mới đối phó được với với đám xúc tu kia, nếu bây giờ còn phải phiền đến La Niệm ra tay thì ông thật không còn mặt mũi nào.

Nhưng dù Khương Tử Nha đã dốc hết toàn bộ tiềm lực của bản thân ra, lớp băng vẫn không hề mỏng đi tí nào mà ngược lại, mỗi lúc một dày thêm.

Trong thế giới Huyền Lượng toàn là một vài sinh linh cấp thấp, những bộ tộc nhỏ yếu kia vốn không có năng lực chế tạo ra tầng băng kiên cố như này, thật vô lý mà…

Lúc Khương Tử Nha còn đang buồn rầu thì La Niệm đã đứng ở một bên trước tầng băng.

“Để ta đi, tiền bối…:” La Niệm vươn bàn tay to đùng như cái quạt hương bồ của mình ra và áp lên lớp băng, sau đó đột nhiên vỗ về phía trước.

Cậu không hề làm bất kỳ kỹ xảo gì để phát lực, chỉ đơn thuần bộc phát chính sức mạnh của cơ thể mình ra.

Tầng băng to lớn rung lên một cái, sau đó lớp băng màu lam bán trong suốt biến thành màu tuyết trắng, đó là màu sắc hình thành bởi vô số vết rạn trên lớp băng. Sau một tiếng “ầm”, nghìn nghìn vạn vạn vụn băng phun ra phía bên ngoài hệt như cơn hồng thủy lao ra sau khi bờ đê bị đập đến nổ tung.

Hai người khổng lồ bên ngoài hoàn toàn không ngờ được chuyện này, họ còn đang chăm chú dán Băng Tuyết phù thì nhoáng cái đã bị vô số vụn băng đổ ụp xuống và cuốn đi.

Hai gã chật vật đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy La Niệm đang lơ lửng trên đầu họ.

“Ai phái các ngươi tới? Nói!” La Niệm lạnh lùng hỏi.

Vì không tìm ra thế giới hỗn độn nên trong lòng cậu đã rất tức tối, bây giờ hai gã khổng lồ này xuất hiện như mở ra cánh cửa mới cho cậu.

Hai gã khổng lồ lặng lẽ liếc nhìn nhau, tinh thể hình thoi màu tím sau lưng họ đột nhiên lóe lên tia sáng. Sức mạnh dồi dào lấy mãi không hết tràn vào trong cơ thể họ, sau đó áp sát lại gần La Niệm từ hai phía trái phải với tốc độ linh hoạt khó tưởng tượng nổi.

Một gã khổng lồ trong đó dùng một tay tóm lấy La Niệm. Dù hình thể của La Niệm đã to lên gấp bốn lần nhưng trong tay gã khổng lồ thì cậu vẫn hệt như một đứa trẻ.

Gã khổng lồ còn lại thì hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đánh mạnh về phía La Niệm.

“Chết chết chết chết!”

“Rầm rầm rầm…”

Dưới sự kích thích của tinh thể hình thoi, gã khổng lồ này như một kẻ mất lý trí hung hăng đập La Niệm. Thân xác của gã không chịu nổi luồng sức mạnh khổng lồ mà tinh thể hình thoi ban cho nên sau khi đánh ra được năm, sáu mươi cú đâm thì hai tay gã bị gãy vang lên tiếng “rắc”, cũng chỉ khi đó gã mới thôi không đánh nữa.

Họ dõi mắt nhìn vào, thấy cơ thể La Niệm vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ hay bị thương tổn gì.

“Sao tên nhãi này…”

“Là sinh linh của ngăn thế giới thứ ba?”

Ngay lúc hai gã khổng lồ còn đang kinh ngạc không thôi thì La Niệm đã chầm chậm giơ Thiên Hoàn Trượng lên: “Tra tấn họ khiến họ không thể chịu đựng nổi”

La Niệm vừa dứt lời, Thiên Hoàn Trượng lập tức rút một phần sức mạnh của cậu và bắt đầu phát ra âm thanh văng vẳng kỳ quái.

Âm thanh này có thể dễ dàng len lỏi vào sâu trong linh hồn và phóng ra ảo giác đáng sợ nhất, đau đớn nhất…

Hai gã khổng lồ đứng yên tại chỗ, run rẩy giữ vững được một chút rồi bắt đầu lăn lộn trên đất và kêu rên. Tiếng kêu như xé gan xé ruột ấy gần như muốn phá nát cả cuống họng của họ, qua đó có thể thấy được phần nào sự đau đớn mà họ đang phải chịu.

Mãi đến khi hai gã khổng lồ luôn miệng xin tha như thể đã phát điên, La Niệm mới vung Thiên Hoàn Trượng lên và ngừng âm thanh ấy lại.

“Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, ai phái các ngươi tới?” La Niệm hỏi.

Hai gã khổng lồ đâu còn dám giấu giếm gì nữa, chỉ vội đập đầu như giã tỏi và đáp: “Là chủ nhân, chủ nhân đã tính được các ngươi sẽ đến nên sai bọn ta thiết lập một cái hang bắt chuột ở đây đợi các ngươi đến!”

“Chủ nhân của các ngươi là ai?” La Niệm lại hỏi.

“Chủ nhân chính là chủ nhân, còn có thể là ai được nữa?”

Một gã khổng lồ ngẩng đầu lên, hỏi La Niệm với vẻ không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận