Bách Luyện Thành Thần

Chương 1977: Biển Chân Ý

Hàm Cửu Di là á thánh trong Thần Vực, cho dù thực lực hay tầm nhìn đều thuộc tầng cao. Chuyện có thể khiến nàng khiếp sợ như thế không nhiềuLa Chinh tò mò, hỏi ngay: “Đạo Chân Ý? Là cái gì thế?”

Hàm Cửu Di không trả lời câu hỏi của La Chinh. Đôi con ngươi của nàng đảo qua đảo lại theo những chữ viết kia, vẻ kỳ lạ trong con ngươi càng lúc càng đậm, thậm chí còn có chút vui sướng không kiềm chế được.

Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Ngươi tự đọc những chữ này một lần đi”

“Đọc một lần?” La Chinh không hiểu lắm.

Tiên trong sách bên cạnh cười khà khà: “Cái này đúng là rất khó đọc, ngay cả tiểu chủ nhân cũng không đọc được, sợ là chủ nhân cũng…”

Nghe vậy, La Chinh cảm thấy không phục.

Ý của tiên trong sách là con trai hắn đã vượt qua bản thân hắn rồi ư?

“Vậy ta thử xem!”

Ánh mắt La Chinh rơi trên con chữ được viết trên những tờ giấy trắng kia, nhìn tất cả những con chữ đó một lượt.

Những chữ này được viết bằng bút lông, tất cả đều là do La Niệm dịch được từ chữ Phạn màu vàng. Nếu mở riêng từng trang ra xem thì chỉ được thấy được bản lĩnh thư pháp không tệ trên từng trang giấy mà thôi.

Nhưng La Chinh lướt nhìn những trang giấy kia, sau đó tự sắp xếp lại những con chữ này, trong lòng mơ hồ xuất hiện một chút cảm giác bất thường, con ngươi cũng hơi giãn ra một chút.

“Những chữ này!”

Ngay cả hắn cũng hơi sững sờ…

“Đọc đi!” Hàm Cửu Di cười nói.

Hai con ngươi của La Chinh hơi ngừng lại, bắt đầu đọc theo những chữ kia.

“Đạo pháp đương nhiên, biến ý niệm hằng ngày thành vĩnh hằng. Vạn pháp đương nhiên, không phải là giác ngộ pháp bình thường, nếu…”

Những câu này không hề khó đọc.

Mà trong lúc đọc theo, trong lòng La Chinh cũng xuất hiện cảm giác vi diệu.

Cảm giác này rất giống lúc hắn tu luyện thần đạo. Trong những câu chữ này ẩn giấu chi tiết huyền diệu và phức tạp nào đó, mà nó còn phức tạp hơn cả thần đạo.

Lúc đầu, La Chinh còn có thể đọc được.

Sau đó, mỗi lần hắn đọc đến một chữ thì sẽ cảm nhận được áp lực trên người nặng hơn một phần.

Khi hắn đọc được hơn một trăm chữ, cảm giác đầu lưỡi đã hơi run lên. Khi đọc được hai trăm chữ thì giống như người say, lưỡi cứng đờ, đầu cũng căng ra. Lúc đọc được năm trăm chữ, hắn càng cảm thấy linh hồn chấn động hơn một chút…

Hàm Cửu Di mỉm cười, nhìn phản ứng của La Chinh.

Khi La Chinh đọc được tám trăm chữ, ảo giác bắt đầu xuất hiện mờ mờ ảo ảo.

Dường như hắn đang đứng trong biển lửa, nhưng cũng lại giống như bản thân đang trần như nhộng đứng dưới trời băng đất tuyết, cắn răng chạy nhanh về phía trước…

Mỗi khi tiến lên một bước, hắn đều cảm thấy vô cùng đau đớn!

Nỗi đau này không phải là tấn công cụ thể vào linh hồn, hay là tổn thương về mặt thể xác, mà là một dạng áp bức mặt tinh thần.

Rõ ràng La Chinh cảm thấy con đường hắn đang đi rất ngắn, rất ngắn, gần như chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi, nhưng đi mãi vẫn không thấy điểm cuối. Mà điểm cuối lại có sức hấp dẫn cực lớn với hắn. Dường như có phải trả bất cứ giá nào thì hắn cũng phải vượt qua được đoạn đường này.

Khi hắn cắn răng đọc được chín trăm chữ thì bỗng cảm thấy trong đầu vang “ầm” một tiếng, giống như có vật gì đó đánh vào linh hồn hắn. Trời đất quay cuồng, hắn lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững, mắt hắn nhìn về phía những chữ kia với vẻ đầy khiếp sợ…

“Lần đầu tiên chủ nhân đọc những chữ này mà có thể đọc được chín trăm chữ đã là lợi hại lắm rồi” Tiên trong sách khẽ cười nói. “Nhưng hiện tại tiểu chủ nhân đã có thể đọc được một nghìn hai trăm chữ, hơn nữa còn vừa đọc vừa viết”

“Cái gì?” La Chinh trợn to hai mắt.

Hàm Cửu Di nghe thấy tiên trong sách nói vậy thì kinh ngạc nói: “Ngươi nói đứa nhỏ này có thể đọc được một nghìn hai trăm chữ?”

Tiên trong sách cười khà khà: “Nói chính xác là một nghìn hai trăm ba mươi sáu chữ. Đây chính là kỷ lục mà tiểu chủ nhân vừa mới tạo ra!”

Thì ra mấy năm nay, La Niệm vẫn luôn giải mã những chữ Phạn màu vàng kia.

Những chữ Phạn màu vàng mà Cố Bắc để lại rất phong phú…

Theo suy đoán thì những chữ Phạn màu vàng này đều là từ sinh linh vượt cấp mà ra.

Cho dù là sinh linh gì, bộ tộc gì thì chắc chắn đều có văn hóa phức tạp. Nội dung được ghi trong những chữ Phạn màu vàng này chưa chắc đã là công pháp để tu luyện, mà trong đó còn có nhiều thứ khác.

Ví dụ như một bản chữ Phạn màu vàng được La Niệm dịch lúc trước đã miêu tả một hồ nước màu xanh biếc rộng lớn vô biên vô tận trong Hỗn Độn.

Những chữ Phạn màu vàng được La Niệm dịch ra sau đó càng kỳ quặc hơn, trong đó thậm chí còn có thực đơn quái lạ, còn có du ký mạo hiểm ly kỳ cổ quái.

Những chữ Phạn màu vàng này không có giá trị quá lớn, chỉ có thể giúp bọn họ hiểu thêm về bộ tộc sinh linh vượt cấp thôi.

Nhưng sáu tấm chữ Phạn màu vàng treo trên vách tường sảnh bên lại xuất hiện cùng một lúc. Trong quá trình dịch chữ, La Niệm đã phát hiện ra điểm kỳ lạ trong đó. Sáu tấm chữ Phạn màu vàng này có tổng cộng sáu nghìn bốn trăm chữ, đọc riêng từng chữ trong bản ghi chép thì không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng khi nối liền lại Chân Ý đặc biệt.

Cũng chính Chân Ý này đã khiến đám La Niệm nổi hứng.

Từ đầu, Ninh Vũ Điệp và những người phụ nữ khác cũng đã thử đọc một đoạn văn tự này, nhưng thường chỉ đọc được sáu bảy mươi chữ thì không thể tiếp tục nổi nữa.

Duy chỉ có La Niệm là có thể đọc tiếp, một mạch đọc được ba trăm chữ, nhưng tiếp theo, áp lực mà La Niệm phải đối mặt tăng đột biến, khi tiếp tục lĩnh ngộ Chân Ý trong những con chữ này thì ngất xỉu ngay…

Ninh Vũ Điệp thương con nên không muốn cho La Niệm lĩnh ngộ phần con chữ kỳ lạ này.

Nhưng A Phúc và tiên trong sách lại hết sức ủng hộ La Niệm tiếp tục.

La Niệm thử hết lần này đến lần khác, dần dần cũng tìm ra một số quy luật trong đó. Cho tới hiện tại cứ viết một chữ lại đọc một chữ. Cứ thế kiên trì tới giờ, La Niệm đã có thể đọc được hơn một nghìn hai trăm chữ, coi như cũng là nghị lực đáng kinh ngạc!

“Điều này sao có thể… Đúng là ta cảm thấy linh hồn của Niệm Nhi mạnh hơn người bình thường không ít, nhưng nó không thể kiên trì được đến bước này!”

La Chinh hơi khó hiểu.

Hàm Cửu Di thấy La Chinh có vẻ không hiểu mới lập tức cười nói: “Bởi vì đạo Chân Ý này không phải là thử nghiệm xem linh hồn của ngươi có mạnh hay không, cũng không phải để tu luyện năng lực linh hồn của ngươi. Nó đang giúp ngươi giác ngộ ra đạo của bản thân”

“Đạo của bản thân?” La Chinh sửng sốt.

Hàm Cửu Di khao khát ra mặt, giọng nói cũng dần trở nên kỳ ảo: “Đạo là con đường của người. Trong vũ trụ, tất cả võ giả đều hy vọng có thể leo lên đỉnh võ đạo, đi đến điểm cuối của võ đạo. Có thể nói, điểm cuối này ngươi đã đạt được rồi”

Nghe nói như vậy, trong lòng Ninh Vũ Điệp, Mộ Minh Tuyết và những người phụ nữ khác cũng im lặng.

Hiện tại các nàng chỉ là Thần Hải Cảnh, muốn đi hết con đường võ đạo này thì còn một chút khoảng cách nữa.

Cho dù trong vũ trụ hay trong Thần Vực, điểm cuối của võ đạo đều là Giới Chủ Cảnh, cũng chính là võ giả chứng thần.

Sau khi tới được bước này rồi, con người sẽ bước lên một cấp độ mới, bước vào thần đạo, tu thành thần.

“Vậy điểm cuối của thần đạo kia lại là cái gì?” Hàm Cửu Di bỗng nhiên nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.

“Thánh nhân” La Chinh trả lời.

Nghe vậy, Hàm Cửu Di lắc đầu, nói chắc nịch: “Không”

“Còn có sự tồn tại mạnh hơn thánh nhân?” Mặt La Chinh đầy vẻ bối rối.

Thông qua những manh mối trước đây, La Chinh biết trong Hỗn Độn còn tồn tại sinh linh cấp cao hơn.

Nhưng theo lời Cưu Thánh nói, ngay cả hình dáng của những sinh linh kia ông cũng không biết rõ. Nói đơn giản một chút thì chính là hoàn toàn không biết sinh linh vượt cấp là người hay là quỷ, thậm chí cũng khó mà xác định được chúng có thật sự tồn tại hay không.

Cưu Thánh đã nghiên cứu chữ Phạn màu vàng rất sâu, suy đoán và hiểu biết về Hỗn Độn chắc hẳn cũng hơn Hàm Cửu Di.

Mà trong những chuyến ngao du của sư phụ hắn – Bắc Thánh cũng cho thấy Hỗn Độn hoàn toàn trống rỗng.

Cho nên trong khái niệm của La Chinh, toàn bộ thế giới bị giới hạn trong Thần Vực rộng lớn này. Hắn chưa từng nghĩ trong thế giới này có sự tồn tại nào mạnh hơn thánh nhân…

“Điểm cuối của thần đạo là một đại dương mênh mông vô biên vô hạn” Ánh mắt Hàm Cửu Di vô cùng xa xăm. “Trong đại dương mênh mông kia tràn đầy sự hiểu biết ở trình độ cao nhất về đạo, được gọi là biển Chân Ý”

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận