Bách Luyện Thành Thần

Chương 1927: Lời Hứa Sơ Khai

Thấy tình cảnh bi thảm của thần cấp cao này, những thần khác đều không một ai dám chạm vào quả cầu ánh sáng màu cam kia nữaQuả cầu ánh sáng lăn tròn trên đất một lúc, sau đó lại lơ lửng bay lên một cách quỷ dị.

Cùng lúc đó, ba quả cầu tương tự như thế cũng bay lên từ ba đống tro tàn khác…

“Ong ong ong…”

Chỉ một lúc sau, những quả cầu ánh sáng màu cam lớn chừng một nắm tay bỗng nhiên tỏa ra thành những tia sáng.

Tốc độ di chuyển của những tia sáng này vô cùng nhanh, trong nháy mắt chúng đã đến gần các vị thần.

Có thần định né tránh, nhưng lại không tài nào tránh nổi.

Đương nhiên, La Chinh cũng không ngoại lệ. Những tia sáng này đánh thẳng vào ngực hắn, mặc dù hắn cố gắng đưa tay hất những tia sáng kia ra, thế nhưng những tia sáng này lại không dao động chút nào…

Không bao lâu sau, bốn quả cầu kia nhanh chóng biến mất. Ngay sau đó, những tia sáng cũng biến mất, không còn nhìn thấy nữa.

Song, La Chinh lại phát hiện trên ngực mình xuất hiện ba đường vân màu cam.

Những đường vân này không phải thần văn, cũng không phải chữ Phạn, ngược lại có chút giống đường vân trên giáp của những con Ma Sứ vực sâu. Trước giờ, hắn chưa từng nhìn thấy đường vân như thế này, nên hiển nhiên là không thể phán đoán được tác dụng của nó.

“Rốt cuộc đây là cái gì?”

Một thần bên cạnh lẩm bẩm, đưa tay nhấn lên ngực mình, nhưng những đường vân này lại không có một chút phản ứng nào. Hắn tiếp tục thử một lần nữa.

Không ngờ lúc này, một đường vân màu cam trong số đó thật sự được kích hoạt!

“Vù vù…”

Từ đường vân chợt phát ra ánh sáng màu vàng bao phủ lấy vị thần này. Ánh sáng này giống hệt ánh sáng lúc trước trên mình những con Ma Sứ vực sâu.

“Chuyện này… rốt cuộc là thế nào…” Vị thần này sợ hết hồn, liên tục lùi hai bước về phía sau. Sau khi phát hiện bản thân mình không có gì đáng lo ngại thì hắn mới bình tĩnh lại…

Những người khác vô cùng kinh ngạc nhìn về phía vị thần kia.

Ngoài cấm địa biển Thời Gian, các thánh nhân cũng chú ý đến động tĩnh trong khe núi.

“Ha ha ha ha, những tên nhóc này thật may mắn! Không những có thể tiêu diệt được Ma Sứ vực sâu mà còn nhận được phần phưởng ‘Lời Hứa Sơ Khai’, hơn nữa là nhận được những ba đường!” Đường Luân cười to nói.

“Cũng xem như là làm khó bọn họ rồi. Tuy Ma Sứ vực sâu không lợi hại nhưng cũng không phải thứ mà những thần bình thường có thể xử lý được…” Một vị á thánh gật đầu công nhận.

Những vị thánh nhân này cũng đã từng xuyên qua vực sâu Ma Vực. Cho dù là thần đại viên mãn hay một vài á thánh ở đây cũng phải vô cùng cẩn thận, thậm chí có khi rất khó có thể an toàn rút lui. Nơi đó chứa đựng sức mạnh tín ngưỡng của vô số kỷ nguyên thần. Những con quái vật sinh ra từ suy nghĩ độc ác của tất cả sinh linh đã không có cách nào có thể áp chế được nữa.

“Cần nói cho đám nhóc này, Lời Hứa Sơ Khai thực sự vô cùng quý giá, đừng sử dụng một cách tùy tiện…” Đông Phương Thuần Quân thản nhiên nói, ngay sau đó truyền âm cho Đông Phương Ninh.

Trong hẻm núi, ánh mắt của tất cả mọi người vẫn đang chú ý đến kim quang lấp lánh trên người của vị thần kia.

Tuy bọn họ không biết cái gì gọi là Lời Hứa Sơ Khai, nhưng trước đó họ đã được chứng kiến sức mạnh của những kim quang này.

Sau khi kim quang này xuất hiện bên ngoài cơ thể của những con Ma Sứ vực sâu, chúng đột nhiên tránh thoát khỏi mọi sự hạn chế. Sức mạnh của bất kỳ đạo uẩn nào cũng không có tác dụng với những con Ma Sứ này. Hơn thế nữa, tốc độ của những con Ma Sứ này lại càng tăng lên!

Sau khi Đông Phương Ninh nhận được truyền âm của Đông Phương Thuần Quân thì lộ vẻ mừng rỡ. Ngay lập tức, hắn giả vờ nói một cách bình tĩnh: “Thánh Hoàng của Đông Phương gia ta đã nói, lớp kim quang này được gọi là Lời Hứa Sơ Khai! Tương truyền rằng, thuở xa xưa, khi Thần Vực mới được mở ra có lưu lại một lời hứa. Sau khi kích hoạt được lời hứa này thì trong khoảng một thời gian ngắn có thể chống lại được mọi đạo uẩn!”

“Lời Hứa Sơ Khai?”

“Chống lại được mọi đạo uẩn!”

“Chuyện này… Thật sự quá may mắn!”

Tất cả các thần ở đây đều vô cùng mừng rỡ, không nhịn được mà nhìn xuống ba đường vân màu cam trên ngực.

Ban đầu, những đường vân màu cam này rất dễ thấy, nhưng sau khi kim quang tản đi thì những đường vân kia cũng dần ẩn vào trong thân thể.

Gần như bất kỳ thần hay thánh nhân nào của Thần Vực đều sử dụng lực tín ngưỡng từ thế giới trong cơ thể để thúc giục đạo uẩn trong thần cách để thi triển thần thông. Đạo uẩn chính là trụ cột trong đó, song Lời Hứa Sơ Khai này lại có thể chống lại tất cả mọi thần thông hình thành từ đạo uẩn. Nhờ đó mà gần như không sợ bất kỳ công kích của kẻ địch trong khoảng thời gian ngắn!

“Đường vân màu cam này lại có thể chống lại được tất cả mọi đạo uẩn?” La Chinh vô cùng kinh ngạc, nếu đúng là như thế thì quả thực giá trị của ba Lời Hứa Sơ Khai là không thể đong đếm được. Nếu như gặp phải bước đường cùng, vậy chỉ cần kích hoạt một lời hứa thôi là đủ để lật ngược tình thế.

Ví dụ như lúc trước gặp phải những oán linh Thời Gian kia, nếu họ kích hoạt Lời Hứa Sơ Khai thì có thể vượt qua một cách an toàn. Nhưng số lượng của Lời Hứa Sơ Khai có hạn và chỉ sử dụng được đúng ba lần.

Chỉ có điều, thần thông nghịch thiên như thế lại có thể sử dụng đến ba lần, đây đã xem như là vô cùng may mắn rồi.

Các thần nghe xong đều cảm thấy vô cùng vui mừng!

Vị thần trước đó đã kích hoạt một Lời Hứa Sơ Khai thì cảm thấy vô cùng chán nản. Thứ quý giá như thế mà hắn lại “ngứa tay” kích hoạt mất một lần. Nét mặt hắn đầy vẻ buồn bã, trong lòng liên tục chửi bàn tay “ngứa đòn” của mình.

Thế nhưng, hắn vẫn chưa phải là người chán nản nhất…

Lúc trước, có một vài thần đã nhanh chóng trốn vào Tinh Môn, di chuyển đến một Tinh Môn khác nằm ở ngoài hẻm núi thông qua truyền tống trận. Hiện tại sau khi quay trở lại, nghe được lời của Đông Phương Ninh, lại chú ý tới ba đường vân lờ mờ trên ngực của tất cả mọi người thì lập tức cảm thấy hối hận. Bọn họ xem như đã bỏ lỡ mất một cơ duyên cực lớn!

La Chinh quay trở lại phía dưới bức tượng nữ thần, chờ đợi một làn sóng thú dữ nữa đánh tới.

Trước đó, La Chinh đã chém đứt cánh tay của một con Ma Sứ vực sâu, sau đó nó lại bị một thần cấp cao Mục gia kéo tới dưới bức tượng nữ thần.

Thế nhưng, cánh tay này vẫn nắm chặt lấy Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô. Người của Mục gia và Hàm gia đều phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu được hai cô gái này.

“La Thiên Hành, vừa rồi ngươi đã cứu ta một mạng!” Hàm Sơ Nguyệt khẽ mỉm cười nói.

Mục Ngưng nhìn chằm chằm La Chinh một lúc lâu, cuối cùng mới rặn ra hai từ “Cảm ơn”.

La Chinh khẽ gật đầu. Hắn không hề muốn dốc hết sức để cứu Mục Ngưng. Nếu như hắn bị Ma Sứ vực sâu bắt đi thì chỉ sợ sẽ không thoát khỏi cái chết.

Nếu không phải bởi vì Hàm Sơ Nguyệt, hắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, điểm này trong lòng Mục Ngưng hiểu rất rõ.

“Cánh tay này nên phân chia thế nào?” Hàm Thương Yên bỗng nhiên nói.

Bốn con Ma Sứ vực sâu kia đều bị lửa thiêu rụi, duy chỉ có một cánh tay bị La Chinh chém cụt là xem như còn nguyên vẹn.

“Xương cốt của ác ma có giá trị rất lớn, đương nhiên là thuộc về Mục gia ta” Mục Ngưng hơi hất cằm lên, nói một cách khí thế.

“Nên như vậy” Thần cấp cao Mục gia gật đầu nói.

Hàm Thương Yên cười lạnh một tiếng: “Đây là lý lẽ gì vậy? Trên cánh tay này có viết tên của Mục gia các ngươi hả?”

“Đúng, dựa vào đâu mà nói thuộc về Mục gia các ngươi?” Hàm Bích La phản bác.

“Phải nói rằng… Dựa vào đâu mà thuộc về Mục gia và Hàm gia các ngươi?” Một thần cấp cao của Phương gia cười ha hả nói.

Không chỉ có mỗi hai nhà Hàm gia và Mục gia hy vọng chiếm được cánh tay cụt này.

Mặc dù các thần đều không biết về Lời Hứa Sơ Khai, nhưng ít nhiều đã từng nghe qua một vài chuyện ở vực sâu Ma Vực. Xương của ác ma có rất nhiều công dụng, đặc biệt là dùng để luyện chế kim đan. Ví dụ như “kim đan Ma Hồn” nổi tiếng của Phương gia cũng cần nguyên liệu là xương cốt ác ma. Chỉ có điều, ít có thần qua lại ở vực sâu Ma Vực, mà xương cốt ác ma cũng vô cùng khan hiếm.

Bầu không khí vừa mới hòa hoãn, lại bởi vì một cánh tay cụt mà lập tức trở nên căng thẳng.

Vốn dĩ, những thần khác không hề có ý định chiếm lấy cánh tay này, thế nhưng khi thấy thần của Phương gia muốn nhúng tay vào chuyện này thì hiển nhiên bọn họ cũng hy vọng bản thân được chia một phần.

“Cắt cánh tay này ra, chia cho mỗi người một phần!”

“Xương này cực kỳ cứng, nếu cắt thì đến lúc nào mới xong?”

“Chia đều đúng là một ý kiến rất hay…”

Hiển nhiên, Hàm gia đang bị rơi vào thế yếu. Hàm gia không có thần cấp cao nào được mời tham dự sự kiện ngày Lăng cả, song lại có hai thần đại viên mãn được mời. Tuy nhiên, bọn họ lại đều không thể xuất hiện ở nơi này.

Thấy cuộc tranh chấp lại sắp bắt đầu, Chiến Minh liền đứng ở vị trí trung lập: “Đừng tranh cãi nữa, làn sóng thú dữ thứ tư này thưởng nhiều như thế, chắc chắn kế tiếp sẽ có càng nhiều thứ đáng giá hơn. Đừng vì một cánh tay mà làm mất hòa khí. Trái lại, ta có một đề nghị, cánh tay này do ai chém xuống thì tất nhiên là thuộc về người đó”

Sau khi Chiến Minh vừa dứt lời, liền nhìn về phía La Chinh bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Những thần khác cũng rối rít nhìn về phía La Chinh. Cuộc tranh chấp vừa rồi đã khiến họ quên mất rằng, cánh tay này là do vị thần cấp thấp này chém đứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận