Bách Luyện Thành Thần

Chương 2739: Liên tục bay lên

Dù nhìn thế nào thì thứ này cũng thuộc loại quý giá. Lăng Sương cầm lấy nó, xoa nắn một lúc lâu cũng không tìm ra được đầu mối gì“Mặc kệ nó là thứ gì, cứ cất đi đã. Có lẽ sau này sẽ dùng tới” Lăng Sương nói xong thì nhét nó lại vào trong chiếc nhẫn tu di.

Sau đó, La Chinh và Lăng Sương lại quay về Thiên Quỳ thần miếu theo đường cũ. Đợi tới khi La Chinh đi ra rồi đi vào khỏi biển Bỉ Ngạn lần nữa, cuối cùng cũng đưa thân thể ra khỏi thần miếu thì đám người canh giữ ở bên ngoài thần miếu mới rời đi.

Những người kia đều dung hợp nửa miếng gạch vuông, đa số đều vừa lòng thỏa ý. Bọn họ dung hợp được tín vật Bỉ Ngạn cấp độ này đủ để đứng trong hàng ngũ những người đứng đầu Nhất Trọng Thiên.

Nhưng vẫn có một số ít người thử dò hỏi La Chinh về việc tiến vào trong Thiên Quỳ thần miếu.

Thần miếu này đã bị La Chinh và Lăng Sương móc sạch sẽ, đương nhiên hắn cũng chẳng cố kỵ chút nào mà cho phép họ vào.

Thế là một vài người ít ỏi chen nhau chui vào…

Lần này, La Chinh tiến vào Bỉ Ngạn cũng là có ý mau chóng tăng cấp tu vi.

Lăng Sương đã từng tới Bỉ Ngạn Tứ Trọng Thiên nên dưới sự dẫn dắt của nàng, con đường phía sau cũng dễ đi hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi Thiên Quỳ thần miếu, hai người leo lên trên thuận theo hẻm núi, cuối cùng tiến vào một thảo nguyên xanh ngắt.

Khoảng nửa ngày sau, La Chinh thấy ở một bên thảo nguyên xuất hiện một dãy nhà.

“Thanh Mang thần miếu, chìa khóa Bỉ Ngạn của thần miếu này là không đáng tiền nhất. Nghe nói bên trong không có vật gì cả, bây giờ chẳng ai vào đây thăm dò nữa” Lăng Sương nói.

Vượt qua thảo nguyên là một con đường cực kỳ rộng lớn, trên đường cũng có một vài dương hồn đi cùng nhau. Mục đích của bọn họ cũng giống như đám La Chinh.

Hai người đi tiếp về phía trước khoảng hai canh giờ nữa, La Chinh lại gặp thần miếu thứ ba.

Theo như lời giới thiệu của Lăng Sương thì chìa khóa Bỉ Ngạn của thần miếu này cực hiếm, xưa nay chưa nghe nói có ai vào trong đó cả.

Với sức mạnh thân thể của La Chinh thì hắn cũng có thể đập vỡ cửa thần miếu để vào, nhưng vừa nghĩ tới chủng tộc đứng sau những thần miếu này, hắn đành từ bỏ ý nghĩ đó.

Huống chi, mục đích chính của chuyến đi này là nhanh chóng tăng thực lực trong Bỉ Ngạn, cứ ở lại trong Nhất Trọng Thiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Một ngày một đêm sau, dương hồn của La Chinh và Lăng Sương đã đi tới cuối con đường. Ở đó, La Chinh lại thấy mấy chục nghìn dương hồn đang ngồi ngay ngắn ở đây, phía trước họ là một vòng sao màu trắng rất lớn đang trôi lơ lửng.

Chưa tới gần vòng sao trắng kia, La Chinh đã có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó. Sức mạnh này cùng loại với hơi lạnh trong biển Chân Ý, chỉ có điều uy thế của nó cao hơn gấp mấy lần. Nếu La Chinh tới đây khi chỉ mới bước chân vào biển Chân Ý thì hắn không thể nào tới gần cái vòng màu trắng này được.

Thế nhưng bây giờ La Chinh đã hấp thu một lượng lớn kết tinh linh hồn trong Thiên Quỳ thần miếu, vì vậy dương hồn của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù bản chất thì không có gì thay đổi, vẫn được liệt kê vào loại dương hồn, song nó lại mạnh hơn dương hồn gấp mấy lần.

“Vòng sao màu trắng này chính là nơi giao nhau giữa Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên. Muốn tiến vào Nhị Trọng Thiên thì chỉ cần chui vào trong vòng sao này là được” Lăng Sương nói với La Chinh.

Lúc hắn vẫn đang quan sát thì có mấy dương hồn đứng lên rồi chui thẳng vào trong vòng sao màu trắng.

Trong khoảnh khắc ấy, mấy vòng sao màu trắng bắt đầu xoay tròn, dần dần tốc độ càng lúc càng nhanh, đồng thời trông như có thứ gì đó muốn chui từ trong vòng sao ra.

“Rào…”

Chỉ mấy hơi thở sau, mấy vòng sao màu trắng kia đột nhiên lắc mạnh. Mấy dương hồn vừa chui vào trong lập tức bị quăng ra, nện xuống đất.

“Thất bại” Lăng Sương lắc đầu, nói.

Xuyên qua vòng sao màu trắng là có thể đi qua Nhất Trọng Thiên để tiến vào Nhị Trọng Thiên, nhưng hiển nhiên dương hồn của những người này vẫn chưa đủ thực lực.

Những dương hồn bị quăng ra đều đang thoi thóp, bị thương không nhẹ. Mặc dù nơi đây không nguy hiểm như trong biển Chân Ý, nhưng nếu thất bại thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

“Đến lượt chúng ta rồi” Lăng Sương nói.

La Chinh khẽ gật đầu, đi theo sau lưng Lăng Sương về phía vòng sao màu trắng kia.

Đây không phải lần đầu Lăng Sương đi qua vòng sao nên đương nhiên nàng vô cùng ung dung, mà La Chinh cũng vô cùng tự tin vào bản thân.

Sau khi hai người chui vào trong vòng sao, vòng sao kia cũng bắt đầu chuyển động với tốc độ cao.

“Ào…”

Dưới sự xoay tròn điên cuồng ấy, La Chinh cảm thấy linh hồn của mình gần như bị vò nát. Hắn không thể nào thả thần thức ra, cũng không dò xét được xung quanh, hết thảy đều hỗn loạn theo những vòng xoay.

Chỉ một lát sau, trong vòng sao lại dâng lên một luồng sáng trắng bắn thẳng lên theo chiều thẳng đứng…

Những người khác thấy cảnh này cũng hạ giọng trao đổi một hồi. Bọn họ không hề tỏ ra hâm mộ, bởi dù sao hơi thở phát ra từ linh hồn La Chinh và Lăng Sương đều quá mạnh. Bọn họ cho rằng hai người đều từ tầng trên của Bỉ Ngạn hạ xuống, những người này họ không với được.

Luồng sáng trắng kia cuốn lấy dương hồn của Lăng Sương và La Chinh bay thẳng lên trên.

Khoảng một nén nhang sau, La Chinh mới cảm thấy dương hồn của mình bắt đầu hồi phục lại như cũ, hóa thành hình người. Thần thức của hắn cũng khôi phục lại bình thường.

La Chinh mở mắt ra nhìn thì thấy bản thân đang đứng trong một quảng trường cực lớn. Ở đây có rất nhiều dương hồn, con số có thể lên tới hàng trăm nghìn, và đằng trước bọn họ cũng có một vòng sao màu trắng. Song, khí tức tản ra từ vòng sao này mạnh hơn vòng sao ở Nhất Trọng Thiên tới ba lần.

Đương nhiên, những dương hồn đang ngồi trong quảng trường này cũng mạnh hơn những dương hồn ở Nhất Trọng Thiên nhiều.

“Nơi này là Nhị Trọng Thiên à?” La Chinh hỏi.

Tô Khoan vẫn bị nhốt trong Nhị Trọng Thiên, phải chăng y cũng đang ở trong quảng trường lớn này.

“Ừm. Nơi này chính là Nhị Trọng Thái Minh Thiên” Lăng Sương gật đầu, nói tiếp: “La Chinh, nếu ngươi mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một lúc đã”

“Tiếp tục đi” La Chinh nói.

Đối với hắn, Nhất Trọng Thiên tới Nhị Trọng Thiên không hề có chút khiêu chiến nào, sao có thể mệt mỏi chứ?

Hắn cũng hiểu vì sao Lăng Sương có thể đến Tứ Trọng Thiên trong Bỉ Ngạn chỉ trong thời gian ngắn đến vậy… Khi dương hồn mạnh tới cấp độ nhất định thì có thể vượt qua Nhất Trọng Thiên một cách dễ dàng.

Nhưng để phòng ngừa sự cố xảy ra, La Chinh bổ sung thêm mấy viên hồn đan nữa rồi hai người mới đi tới vòng sao màu trắng kia.

Giống với vòng sao ở Nhất Trọng Thiên, La Chinh cũng cảm thấy thần trí của mình bị phong tỏa lại. Dương hồn của hắn cũng bị vò nát, sau đó bắt đầu bay lên.

Không lâu sau, hai người đã tới Tam Trọng Thanh Đồng Thiên.

Đi một mạch từ Nhất Trọng Thiên tới thẳng Tam Trọng Thiên là chuyện rất hiếm gặp, người không có linh hồn hùng mạnh thì không thể làm được. Nhưng đại bản doanh thứ nhất của Thiên Cung lại ở trong Tứ Trọng Thiên, đương nhiên bước chân của hai người sẽ không dừng ở nơi này.

Chỉ có điều, khí tức của vòng sao màu trắng trong Tam Trọng Thiên loáng thoáng mang lại uy hiếp cho La Chinh. Hắn sẽ không mù quáng tiến vào trong.

Lần đầu tiên Lăng Sương xông vào Tứ Trọng Thiên cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng trời, nhưng La Chinh lại chỉ dừng lại hai ngày. Hai người bổ sung mấy chục viên hồn đan, sau đó lại chui vào trong vòng sao một lần nữa, xông vào trong Tứ Trọng Huyền Thai Thiên.

Lần này, lúc thần thức của La Chinh phục hồi, hắn thấy cách đó không xa có bốn tòa kiến trúc rất đồ sộ. Những tòa nhà này giống với những thần miếu mà hắn thấy qua, nhưng mấy thần miếu này không hề đóng cửa mà ngược lại, rộng mở chào đón. Có không ít dương hồn đang đi ra đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận