Bách Luyện Thành Thần

Chương 2116: Thu gom hoang cốt

Dưới cái nhìn như nhìn quái vật của hai tỷ đệ Tiểu Vân và Phù sơ, La Chinh từ từ đứng dậyLuồng sức mạnh hoang thần này không giống với sức mạnh bản nguyên hay chân nguyên, thậm chí là khí hỗn độn có thể tùy ý điều động.

Nó hoàn toàn hòa vào thân thể của bản thân, trở thành một bộ phận trên cơ thể mình…

Suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu La Chinh, sức mạnh hoang thần tức khắc bị hắn châm lửa.

Hắn cảm thấy thân thể của mình đột nhiên chấn động, dù là cơ bắp hay xương cốt, thậm chí gân mạch đều có cảm giác đang phồng to lên. Trong quá trình ấy, hắn cảm thấy thân thể mình ẩn chứa một luồng sức mạnh khó diễn tả bằng lời.

Vì đây là lần đầu tiên La Chinh thu nạp sức mạnh hoang thần nên hắn mới chỉ hấp thu một khúc hoang cốt nhỏ cấp thấp mà thôi, đương nhiên không thể giống như Tiểu Vân, biến thành người khổng lồ cao hai trăm mét chỉ trong nháy mắt được.

Thân thể của hắn chỉ to lên thêm một chút, nhoáng cái đã “cao lên” khoảng một tấc.

Dù chỉ thế thôi nhưng cũng khiến La Chinh vô cùng hưng phấn rồi.

“Sức mạnh hoang thần, quả nhiên vô cùng đặc biệt…” La Chinh lẩm bẩm. Bấy giờ hắn mới chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Vân, bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Ngươi… ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta” Tiểu Vân lắp bắp trong kích động.

La Chinh có thể thu nạp toàn bộ sức mạnh hoang thần, hiệu suất ấy còn cao hơn gấp ba lần Tiểu Vân.

Nói cách khác, La Chinh luyện hóa một khúc hoang cốt tương đương với Tiểu Vân luyện hóa ba khúc hoang cốt, độ chênh lệch nhường này quả thực quá lớn.

Câu hỏi như vậy La Chinh biết giải thích như thế nào đây? Nếu thật sự phải nói thì sẽ rất dài dòng…

Hắn chỉ có thể nhún nhún vai, đáp trả mơ hồ: “Ta cũng không rõ lắm…”

Tiểu Vân nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm. Theo như biểu hiện lúc trước của La Chinh thì hắn thật sự không biết tí gì cả, nhưng khi tên này bắt đầu tu luyện, hắn lại vượt ra ngoài tầm hiểu biết thường thức của nàng.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy trường hợp này, nàng cũng khó mà tin nổi.

Cuối cùng, Tiểu Vân chỉ đành nói đầy thâm thúy: “Có lẽ ngươi thật sự rất phù hợp để tu luyện hoang thần”

Gặp phải vấn đề không giải thích được, nàng chỉ đành quy kết nó vào phương diện năng khiếu trời cho.

Đụng phải tên có năng khiếu khủng khiếp đến nhường này, Tiểu Vân cũng không muốn đem mình ra để so sánh. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn không kìm được mà trào dâng cảm giác thất bại.



Muốn tu thành hoang thần, đương nhiên chỉ hấp thu một khúc hoang cốt là không thể nào đủ được.

La Chinh vẫn chưa thỏa mãn, bèn đặt mục tiêu lên đồng hoang Vạn Cổ.

Mấy hôm nay, mọi người trong bộ lạc vẫn liên tục ra ra vào vào, tìm kiếm hoang cốt quanh phần rìa ngoài của đồng hoang Vạn Cổ.

Dù họ chỉ quẩn quanh ở phần rìa thôi nhưng vẫn bị đám “âm nhân” kia tấn công, đối với bọn họ mà nói thì thật sự vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, một bộ lạc có hàng trăm, hàng ngàn người, vậy mà lục tìm suốt một tháng trời, may mắn lắm cũng chỉ nhặt được hai, ba khúc hoang cốt, hiệu suất thấp đến đáng buồn.

Giống như Phù Sơ đã từng nói, càng xâm nhập vào gần trung tâm của đồng hoang Vạn Cổ, xác suất tìm được hoang cốt càng lớn.

Dù sao cũng hiếm có người dám thâm nhập vào trong đó. Lúc trước, nếu không có La Chinh thì suýt nữa Phù Sơ đã mất mạng rồi.

Đối với La Chinh mà nói, những điều đó vốn không phải vấn đề gì to tát.

Khi hắn vừa đề nghị muốn đi vào đồng hoang Vạn Cổ tìm kiếm hoang cốt, Phù Sơ liền tranh thủ thời cơ tự đề cử bản thân mình. Cậu ta cười giảo hoạt, nói: “Đồng hoang Vạn Cổ rộng lắm, sơ sẩy chút thôi là lạc đường như chơi. Ta có thể đi dẫn đường cho ngươi”

La Chinh khẽ lườm Phù Sơ một cái, thầm nghĩ mang theo tên nhóc này sẽ chỉ trở thành gánh nặng của mình. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trong tay hắn đột nhiên có thêm một quyển trục: “Dẫn đường thì không cần. Đây là một bản công pháp tu luyện chân nguyên, ngươi có thể tìm hiểu trước một chút, có gì không hiểu thì có thể hỏi ta”

Dựa theo giao ước lúc đầu, La Chinh phải truyền thụ phương pháp tu luyện chân nguyên cho Phù Sơ.

Phù Sơ liền buồn bực không thôi, nhưng trước nay Tiểu Vân luôn nghiêm khắc cấm cậu ta bước vào đồng hoang Vạn Cổ, nàng sẽ càng không để cậu ta đi theo La Chinh vào trong đó.

Không lâu sau, La Chinh lại tiến vào trong đồng hoang Vạn Cổ một lần nữa.

Mấy ngày nay, hắn đã đại khái hiểu về thế giới dưới đáy hỗn độn này…

“Thiên Ma vực ngoại” thật sự đều ở bên trong những khúc xương thú khổng lồ có thể sánh ngang Thần vực kia, thứ mà Tiểu Vân và Phù Sơ gọi là “cốt tháp”. Mỗi một cốt tháp lại có một thế lực rất lớn ngự trị.

Trong những thế lực lớn ấy, có một số hoang thần có thể biến thành người khổng lồ cao tới nghìn mét, thậm chí cao tới mười nghìn mét.

So ra, trong số các hoang thần thì Tiểu Vân được xem là khá yếu.

“Muốn đi vào cốt tháp thì nhất định phải tu thành hoang thần mới có đủ tư cách… Bản thân Tiểu Vân cũng là một hoang thần, nàng cũng hy vọng mình có thể hùng mạnh hơn, vậy vì sao nàng lại không tiến vào cốt tháp?”

La Chinh vừa chạy như bay trong đồng hoang Vạn Cổ vừa thầm đoán. Hắn luôn cảm thấy hai tỷ đệ Tiểu Vân và Phù Sơ có một bí mật nào đó không thể nói với người ngoài.

Nhưng những điều này không liên quan tới hắn lắm, dù sao bây giờ ngay chính bản thân hắn còn khó đảm bảo nổi. Hy vọng duy nhất của hắn là ngày một mạnh hơn, cuối cùng một ngày nào đó có thể đánh ngược về Thần vực!

“Vù vù vù…”

La Chinh bay vù vù một mạch vào trong đồng hoang Vạn Cổ.

Lúc vừa mới rơi từ Thần vực xuống, hắn cũng không biết về sự tồn tại của hoang cốt. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy khu đồng hoang đầy hài cốt này tản ra hơi thở thần bí mà thôi.

Bây giờ hắn mới hiểu được, hơi thở ấy đến từ sức mạnh hoang thần.

La Chinh bay vùn vụt khoảng nửa canh giờ mới giảm tốc độ ở trên không lại.

Dưới chân hắn giẫm lên vô số hài cốt, nhưng dùng mắt thường vốn không thể nào phân biệt được đâu là hài cốt, đâu là hoang cốt.

Hai mắt La chinh khẽ híp lại, thần niệm trong đầu chợt trải rộng ra, bao bọc khắp phạm vi hơn mười dặm xung quanh.

“Sử dụng thần niệm để tìm hoang cốt sẽ dễ hơn nhiều” La Chinh nở nụ cười.

Hắn đã cảm nhận được có tổng cộng khoảng bảy tám khúc hoang cốt nằm rải rác trong phạm vi này!

“Vèo!”

La Chinh chọn một hướng rồi lao vút qua, sau đó tiện tay đẩy xuống một cái. Một luồng sức mạnh vô hình tản ra, cuốn từng bộ xương lên.

“Rầm rầm…”

Chúng như một cơn sóng màu trắng cuộn trào, mấy khúc xương bị lấp ở dưới cùng xoay tròn bay ra ngoài.

Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, tay hắn đưa ra nhanh như chớp, một khúc hoang cốt đã đến tay.

Sau khi lấy được khúc hoang cốt kia, La Chinh bay vút tới một phương hướng khác và lặp lại những động tác vừa rồi. Bảy, tám khúc hoang cốt ở trong phạm vi hơn mười dặm đều rơi vào tay hắn.

Bằng phương pháp này, hiệu suất tìm kiếm hoang cốt của La Chinh nhanh hơn nhiều so với người thường.

Sau khi lấy được mấy khúc hoang cốt ấy, La Chinh lại bay lên không trung một lần nữa rồi lao vút về phía sâu trong hoang nguyên. Đồng thời, hắn lại trải rộng thần niệm ra, bao trùm phạm vi hơn mười dặm xung quanh.

Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, chẳng mấy chốc trong tay hắn đã có khoảng ba mươi khúc hoang cốt. Trong suốt quá trình ấy, hắn còn kinh động đến một vài âm nhân.

La Chinh ra tay giết chết mấy âm nhân, những âm nhân khác thấy thế đều giải tán ngay lập tức, không một kẻ nào dám đánh lén hắn nữa.

Mất khoảng hơn nửa ngày, La Chinh đã tiến vào sâu chừng mấy ngàn dặm bên trong đồng hoang Vạn Cổ.

Khi hắn đang vô cùng phấn khởi thu gom những hoang cốt kia thì chợt nghe thấy một tiếng kêu rên khác thường.

Trong tiếng kêu rên này ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Khi âm thanh lan tỏa ra, vô số hài cốt trên mặt đất đồng thời bay lên, hình thành một trận sóng thần được tạo thành nhờ xương cốt.

La Chinh nhìn về hướng phát ra tiếng kêu ấy, bỗng chốc thấy một bộ xương khổng lồ xuất hiện ở nơi xa.

Tim hắn giật thót.

Dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ hình dáng bộ xương ấy, vậy chẳng phải bản thể của bộ xương này cao tới ngàn dặm ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận