Bách Luyện Thành Thần

Chương 3383: Vân Tiêu

Bức tranh bất hủ mở ra là thời gian quan trọng đối với toàn bộ Tam Thập Nhị Trọng Thiên. Mọi chủng tộc Bỉ Ngạn đều đến sớm. Những chủng tộc Bỉ Ngạn liên minh với nhau sẽ lập mưu lược phối hợp với nhau như thế nào khi vào trong bức tranhMấy ngày này, chủng tộc Bỉ Ngạn tụ tập tại vùng đá Tam Thanh này càng ngày càng nhiều. Có tộc Vạn Diệt mạnh hơn cả tộc Tử Vân, còn có cả tộc Câu Liêm – chủng tộc có hình dạng vô cùng kỳ lạ, Tiên tộc…

Chủng tộc trong hỗn độn gần như đều không tới, ngoài Thái Nhất Thiên Cung ra thì chỉ có tộc Nhĩ Thử. Tộc Nhĩ Thử chạy tới đây không phải vì bức tranh bất hủ. Còn khoảng mười ngày để chuẩn bị trước khi bức tranh bất hủ mở ra. Lúc này, các chủng tộc Bỉ Ngạn tập trung tại đây rất đông. Vì thế, chúng tới đây là để làm ăn.

Sau khi tranh luận với tộc Tử Vân một lúc, thân thể La Chinh rời khỏi Bỉ Ngạn. Trước khi bức tranh mở ra, hắn muốn treo cả linh hồn của mình vào trong đá Tam Thanh. Linh hồn của hắn đang ở Thường Dung Thiên tại Nhị Thập Cửu Trọng Thiên.

Mặc dù dương hồn của La Chinh có chín khắc ấn Thánh Hồn, nhưng cũng không thể sánh bằng thân thể của hắn, đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí.

Trước khi tiến vào Ngọc Thắng Thiên ở Tam Thập Trọng Thiên, La Chinh còn phái người đi hỏi thăm tình trạng hiện tại của Phượng Nữ ở Ngọc Thắng Thiên. Sau khi xác định tất cả đều ổn, La Chinh mới rời khỏi Ngọc Thắng Thiên để đi vào Thường Dung Thiên.

Lúc La Chinh tới vùng đất tràn ngập băng tuyết này, hắn nhìn thấy vô số sinh linh Bỉ Ngạn đứng chỉnh tề ngay ở phía trước, lần lượt cúi đầu với mình. Phượng Nữ thì đứng ở bên cạnh nhìn La Chinh một cách chăm chú.

Sinh linh Bỉ Ngạn trong hình thái linh hồn luôn bị những sinh linh Bỉ Ngạn khác xem thường. E rằng từ xưa tới nay, La Chinh là linh hồn duy nhất được hưởng lễ ngộ như thế này.

“Đây là cái gì?” La Chinh nhìn Phượng Nữ với vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

“Nghênh đón ngươi” Phượng Nữ cười khẽ, đáp.

La Chinh nhíu mày, trong giọng nói có vẻ không vui: “Lần sau không cần phải làm như vậy”

“Ừm” Phượng Nữ nhún vai đáp.

Nàng ta biết La Chinh không thích kiểu tiếp đãi long trọng này. Nhưng mục đích mà Phượng Nữ làm như vậy là để thể hiện năng lực của mình, cho La Chinh thấy nàng ta có thể quản lý toàn bộ Ngọc Thắng Thiên một cách có trật tự.

Thực lực của La Chinh ngày càng mạnh, trong lòng những người của tộc Kim Ô như Bạch Hồ, Minh Thạch thấy hơi lo âu. Bọn họ cảm thấy bản thân đã không có giá trị quá lớn đối với La Chinh nữa. Bị nuôi dưỡng trong Thiên Cung như thế này cũng là một tình cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị xem là con tốt thí mạng.

Phượng Nữ không nghĩ La Chinh sẽ làm chuyện như vậy, nhưng nàng ta hiểu sự lo lắng của các tộc nhân tộc Kim Ô. Vì thế lúc La Chinh giao Ngọc Thắng Thiên cho nàng ta quản lý, Phượng Nữ đã vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng cực kỳ tận tâm hoàn thành nhiệm vụ này.

Bây giờ, La Chinh đi ngang qua Ngọc Thắng Thiên, đương nhiên nàng ta phải thể hiện tốt năng lực của mình rồi!

Dưới sự hộ tống của Phượng Nữ và các sinh linh Bỉ Ngạn, La Chinh nhanh chóng đi qua Ngọc Thắng Thiên. Người khổng lồ đầu trọc “Ba Phàm” luôn tỏ ra rất ổn định. Vào giai đoạn này, La Chinh cũng không tiện dùng hình thái linh hồn để tới thăm.

“Tất cả chủng tộc Bỉ Ngạn trong Ngọc Thắng Thiên đều thần phục rồi?” La Chinh nhìn về phía lâu đài băng ở phía xa, hỏi.

Phượng Nữ vội vàng đáp: “Đương nhiên rồi. Có một số chủng tộc Bỉ Ngạn không đồng ý, nhưng đã bị tiêu diệt hết rồi”

“Ngươi làm tốt lắm” La Chinh nói: “Nhưng có một điều ngươi cần hiểu đó là ta để ngươi quản lý Ngọc Thắng Thiên do ta tin tưởng ngươi. Ngươi không cần tiếp tục thể hiện để giành được sự tín nhiệm của ta nữa”

Nếu lúc trước La Chinh không tin tưởng Phượng Nữ, hắn hoàn toàn có thể giao Ba Phàm cho người của Thiên Cung.

“Ừ, ta biết rồi”

Sau khi bị La Chinh nói ra nỗi lòng, giọng của Phượng Nữ lập tức nhỏ hơn trước. Nhưng nàng ta không hờn giận chút nào, trái lại rất mừng rỡ. Ở một góc độ nào đó, điều này đã cho Phượng Nữ một câu trả lời chắc chắn.

Linh hồn của La Chinh cực kỳ thuận lợi đi từ Nhị Thập Cửu Trọng Thiên tới Tam Thập Nhị Trọng Thiên, hắn tiến vào Bình Dịch Thiên mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Lúc đến khu vực đá Tam Thanh kia, La Chinh mới phát hiện chủng tộc Bỉ Ngạn tới đây càng lúc càng nhiều.

Phàm là sinh linh Bỉ Ngạn đạt tới Thánh Hồn cảnh hay thân thể Vạn Kiếp đều đã treo cả hai vào đá Tam Thanh, lặng lẽ chờ bức tranh bất hủ mở ra.

La Chinh lại tiến vào đá Tam Thanh một lần nữa, ngồi ngăn ngắn ở một góc khác của đá Tam Thanh. Chỉ chốc lát sau, thân thể linh hồn của hắn cũng xuất hiện giống hệt thân thể mỏ neo.

Sau khi hoàn thành bước này, La Chinh cũng chỉ cần chờ bức tranh bất hủ mở ra. Trong quá trình chờ đợi, các chủng tộc Bỉ Ngạn khác cũng lần lượt tới. Lúc bọn chúng nhìn thấy La Chinh đều hơi ngạc nhiên và hoang mang. Đương nhiên La Chinh cũng lặng lẽ quan sát bọn chúng…

Ba ngày sau, đám người vốn ồn ào đột nhiên trở nên im lặng hơn.

Ba quả cầu màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện cách đó không xa. Quả cầu màu đỏ có thể xem là ký hiệu quan trọng nhất của tộc Vô Không, dù sao đây cũng là chủng tộc duy nhất trong Bỉ Ngạn có thể đối kháng chính diện với tộc Nguyên Linh. Khi quả cầu màu đỏ xuất hiện, không khí lập tức trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.

Tuy rất nhiều chủng tộc tìm tộc Vô Không để nương tựa, nhưng thứ tộc Vô Không mang tới cho các sinh linh Bỉ Ngạn khác thường là sự sợ hãi. Bọn họ không chỉ có những suy nghĩ điên cuồng mà cách thực hiện cũng vô cùng tàn nhẫn.

Trên đường bay của quả cầu màu đỏ máu, rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn vội vàng né tránh. Một số cường giả Bất Hủ cảnh cũng không muốn xảy ra tranh chấp với tộc Vô Không, chỉ đành đứng dậy tránh đi.

Người của tộc Tử Vân đứng ở một bên khác, cách La Chinh chừng mấy trăm trượng. Bọn họ thấy ba quả cầu màu đỏ máu đang bay tới thì mặt cũng hơi đổi sắc.

“Người của tộc Vô Không đang đi về phía này”

“Muốn nhằm vào tộc Tử Vân chúng ta sao?”

“…”

Tộc Tử Vân là tộc lớn trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, nhưng lúc đối mặt với tộc Vô Không vẫn vô cùng căng thẳng.

“Sợ cái gì!” Hô trưởng lão lạnh lùng khiển trách. Lão ta chậm rãi tiến về phía quả cầu màu đỏ máu, chắp tay một cái và nói: “Không biết tộc Vô Không tới thăm tộc Tử Vân của ta là có chuyện gì?”

Tộc Tử Vân có chỗ dựa là tộc Nguyên Linh, trời có sập xuống thì đã có tộc Nguyên Linh đỡ, Hô trưởng lão không hề thấy e ngại gì.

“Cút ngay, ai đến thăm tộc Tử Vân của các ngươi. Nơi này là địa bàn của tộc Tử Vân các ngươi à?”

Một giọng nữ lạnh lùng truyền từ trong quả cầu màu đỏ máu ra. Sắc mặt của Hô trưởng lão đổi mấy lần khi nghe thấy “giọng nữ” kia. Hô trưởng lão là cường giả Bất Hủ cảnh từng xông xáo trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, lão ta không hề lạ gì giọng nói kia. Đó chính là Vân Tiêu tiên tử của tộc Vô Không.

Tộc Vô Không có Tam Tiêu tiên tử, tỷ tỷ là Vân Tiêu, nhị muội là Quỳnh Tiêu, tam muội là Bích Tiêu. Dù nói tới thực lực hay địa vị, Vân Tiêu tiên tử hơn hẳn hai muội muội của mình.

Ở nơi này, Hô trưởng lão cũng được coi là nhân vật hô mưa gọi gió. Bây giờ, lão ta bị Vân Tiêu tiên tử răn dạy như thế, đương nhiên sẽ cảm thấy rất mất mặt. Nhưng nghĩ tới tông tộc của mình, Hô trưởng lão vẫn cắn răng nhẫn nhịn, dẫn người của tộc Tử Vân lui sang một bên.

Lúc lùi sang một bên, Hô trưởng lão cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, tộc Vô Không không tới đây vì tộc Tử Vân thì tới đây vì ai? Hướng này chỉ có tộc Tam Mục, nhưng thực lực của tộc Tam Mục rất bình thường, sao có tư cách để Vân Tiêu tiên tử đích thân tới?

Người cảm thấy ngờ vực không chỉ có mình Hô trưởng lão, rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn đều nhìn chằm chằm quả cầu màu đỏ máu đang chậm rãi di chuyển. Điều khiến bọn họ không thể ngờ được là ba quả cầu màu đỏ máu đó đều dừng lại trước mặt La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận