Bách Luyện Thành Thần

Chương 2282: Sự tự tin của Minh Vi

Bỉ Ngạn cảnh là một cảnh giới, và cũng là sinh linh đặc biệt từng đặt chân qua bỉ ngạnCùng là Bỉ Ngạn cảnh nhưng sức mạnh lại khác nhau một trời một vực.

Trên thực tế, lão Hốt cũng được xem như là nhân vật hàng đầu trong thế giới mẹ nên mới có thể trở thành “Hiên Viên Vệ”.

Thế nhưng ông ta vẫn chẳng là gì trong mắt lão Kim và Minh Vi.

Câu hỏi của lão Kim làm lão Hốt thấy hơi kỳ quái. Ông ta bèn nhìn lão Kim, lên tiếng hỏi: “Không biết tại sao các hạ lại hỏi vậy?”

Minh Vi cười khẽ, trả lời thay lão Kim: “Thần vực này vốn do Xi Vưu xây nên, lão Kim lại là người của tộc Lê kiêm Xi Vưu Vệ Ngũ Tinh. Ngươi định dùng Thần vực để giao dịch, có phải ngây thơ quá rồi không?”

Sắc mặt của bộ ba lão Hốt, Đông Phương Thuần Quân và Mục Hải Cực lại khó coi hơn sau khi nghe lời Minh Vi nói.

Bọn họ không biết La Chinh đi đâu mời những đại năng này về… Cũng chính vì không biết nên bọn họ đã tính toán rằng, nếu không thể chống cự thì cứ hy sinh hết lợi ích của Thần vực để mua chuộc các cường giả này. Đây cũng là biện pháp cuối cùng của bọn họ.

Nào ngờ đâu ông lão trước mắt lại là người tộc Lê, hơn nữa còn là Xi Vưu Vệ.

Lão Kim trông vô cùng nghiêm túc, hạ giọng nói: “Thần vực này là nơi truyền thừa của tộc Lê ta, nếu các ngươi thức thời thì mau chóng rút khỏi Thần vực đi, như vậy ta có thể tha chết cho các ngươi!”

Hiện giờ lão Kim và Minh Vi đã thể hiện rõ thái độ của mình, hơn nữa không chừa đường lui.

Phân hồn của Mục Hải Cực, lão Hốt và Đông Phương Thuần Quân đều im lặng.

Triệu Vô Ý vô cùng phiền muộn, xem ra đám người này có mục đích không tốt, e rằng hôm nay ông ta dữ nhiều lành ít rồi.

“Nếu bọn ta không rời đi thì sao?” Lão Hốt bình tĩnh hỏi.

Một luồng sáng chợt lóe trong mắt lão Kim, cơ thể cường tráng của ông ta đột nhiên rung động, tay bóp lấy Triệu Vô Ý từ xa.

Một sức mạnh không tài nào kháng cự và ẩn chứa uy lực mênh mông từ bỉ ngạn bao phủ lấy Triệu Vô Ý.

Triệu Vô Ý vốn đang bị ràng buộc bởi Minh Vi, hoàn toàn không có cách chống cự lại thủ đoạn của lão Kim.

“Rắc rắc rắc rắc…”

Triệu Vô Ý cảm thấy sức mạnh không cưỡng lại được ấy lập tức rót vào khắp nơi trong cơ thể mình rồi đồng loạt bùng nổ.

Xương cốt toàn thân ông ta bắt đầu gãy nát.

“Bùng!”

Sau tiếng nổ vang, cơ thể Triệu Vô Ý đã hóa thành bột vụn.

“Nếu không bằng lòng rời đi thì đây chính là kết cục của các ngươi” Lão Kim lạnh lùng nói.

Đường đường một thánh nhân mà lại bị lão Kim đánh chết trong một chiêu.

Có điều, trong lúc thân thể của Triệu Vô Ý bị bóp nát thì một vệt sáng đặc biệt chợt hiện lên trong đan điền của ông ta. Vệt sáng ấy thoáng chốc đã bay vút theo không gian bằng phẳng trên đỉnh Thần vực!

“Ồ?”

Lúc thấy vệt sáng bỏ trốn, gương mặt của Phù Nhị ở bên cạnh vừa lóe vẻ khác thường thì cả người đã dịch chuyển ra phía sau nó, đồng thời nhanh chóng đánh ra vài thủ ấn hòng giữ nó lại.

“Vù vù vù…”

Những thủ ấn ấy hóa thành những vòng phù văn màu xanh lục và không ngừng bao lấy vệt sáng, song lại chẳng thể ngăn cản vệt sáng được.

Phù Nhị đành trơ mắt nhìn vệt sáng bỏ trốn vào trong Thần vực.

Nếu cơ thể của chân thần bị nghiền nát thì thế giới trong cơ thể sẽ tan vỡ, linh hồn bị tiêu diệt, xem như hoàn toàn tử vong.

Tuy nhiên, sau khi thánh nhân tạo ra vũ trụ thì nó đã hòa làm một thể với Thần vực, chỉ cần vũ trụ không vỡ nát thì thánh nhân sẽ không thật sự tử vong.

Chỉ có hai cách để đánh chết thánh nhân, một là giết chết bọn họ và phá hủy luôn vũ trụ, hai là đánh chết bọn họ và cắt đứt liên hệ giữa bọn họ với vũ trụ.

Ban nãy Phù Nhị muốn bắt lấy vệt sáng nhằm mục đích ngăn chặn sự liên hệ giữa Triệu Vô Ý và vũ trụ, có điều ông đã thất bại.

Năng lực của ông còn chưa đủ để chống lại mưu tính của Xi Vưu.

Người duy nhất trong Thần vực có năng lực này là Lê Lạc Thủy.

Đây cũng là nguyên do Lê Lạc Thủy có thể khiến vài thánh nhân chết vì Ngoạt Hỏa Đồ Lưu lúc còn trong lòng đất.

“Tốt lắm, chúng ta hãy xem ngày đó có đến hay không” Phân hồn của lão Hốt cười âm u, sau đó đột nhiên nổ tung rồi tiêu tan trong vòng sáng đủ màu.

Cùng lúc đó, phân hồn của Đông Phương Thuần Quân và Mục Hải Cực cũng vỡ tung.

Lão Kim vẫn duy trì tư thế bóp nát Triệu Vô Ý, sau khi dần tỉnh táo lại mới nói với Minh Vi: “Thật ra, bọn họ phái người đến tìm hiểu lập trường của chúng ta thì chúng ta cứ giết luôn là được, cần gì phải để lộ La Chinh?”

Phù Nhị bay đến, trên mặt cũng nở nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Trước đây cũng không cần phải mượn vũ trụ của đám thánh nhân này để đưa La Chinh vào, hiển nhiên bọn họ đã lần theo lối đi không gian do ngươi tạo ra để tìm chúng ta, tất cả đều rất bất lợi với La Chinh”

Dẫu sao bọn họ cũng chưa thể vào Thần vực, mà một khi La Chinh rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì cũng ngoài tầm tay của bọn họ.

Minh Vi chỉ cười nhẹ: “Nếu các ngươi gửi gắm hy vọng vào La Chinh mà hắn còn chẳng thể vượt qua hoàn cảnh khó khăn này thì sao có thể trông cậy vào hắn trở về thế giới mẹ chứ?”

“Đây là hai chuyện khác nhau, cho dù muốn rèn luyện La Chinh thì cũng không cần để hắn đối mặt với cường giả Bỉ Ngạn cảnh” Lão Kim nói.

“Rõ ràng là cùng một chuyện mà, huống hồ…” Minh Vi rũ mắt nhìn Thần vực dưới chân, một luồng sáng bảy màu khuếch tán từ mắt làm ánh mắt của nàng trở nên sâu sắc vô cùng.

Vào giờ phút này, dường như nàng có thể nhìn thấy La Chinh bên trong Thần vực và mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của nàng: “Huống hồ, nếu ta có thể đưa La Chinh vào thì cũng có thể kéo hắn ra!”

***

Trong rừng Lang Tuyền, La Chinh ngồi thẳng trên một hồ nước xanh biếc và lặng lẽ vận chuyển chân ý đạo pháp tự nhiên.

Lúc này, đạo uẩn tại thế giới trong cơ thể hắn đang phát sinh va chạm mạnh mẽ.

Đây chính là điều phiền toái nhất của năng lượng dung đạo.

Việc dung hợp mấy trăm loại thần đạo lại với nhau một cách hoàn mỹ tuyệt đối không dễ dàng.

Một thần đạo chỉ cần hơi biến đổi chút thôi là năng lượng dung đạo sẽ trở nên bất ổn, có thể tưởng tượng năng lượng dung đạo sẽ mang lại tai họa lớn đến nhường nào nếu nổ tung tại thế giới trong cơ thể.

Sau khi tiến vào đại viên mãn, La Chinh cần dung hợp tất cả năng lượng dung đạo lại một lần nữa.

“Thần thông dung đạo này quá phiền toái, sau này mỗi lần thu nạp một thần đạo thì cần phải dung hợp lại lần nữa, hiệu suất quá thấp. Hơn nữa, dù dung hợp toàn bộ cũng không có kết quả gì. Việc thực hiện Dung Đạo Đại Nhất Thống quả là mơ mộng hão huyền” Ý thức của 9527 truyền lại trong đầu La Chinh, nó vẫn luôn khinh thường năng lượng dung đạo.

“Nhưng đối với ta của hiện tại thì nó rất quan trọng” La Chinh trả lời không nhanh không chậm.

Không thể coi thường uy lực khi năng lượng dung đạo phối hợp với thần đạo Đoạn Tình, nó đủ để trở thành đòn sát thủ của hắn. Quan trọng hơn cả, hắn tin chắc rằng phụ thân có ẩn ý khác khi sắp xếp như vậy nên vẫn kiên quyết không bỏ cuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận